HỌ HÀNG MUỐN ĂN TRÊN ĐẦU, TÔI ĐÁ HỌ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm , Tiểu Phương bùng nổ.

 

Cô lao thẳng đến căn nhà thuê của Phương Viên, gào ầm cửa:

“Đồ cặn bã! Trả tiền cho tao! Nếu tao liều mạng!”

 

Ban đầu, còn định mặc kệ. Kéo thêm vài hôm thì ? tiếng gào của Tiểu Phương quá chói tai, hàng xóm lũ lượt ló đầu.

 

“Phương Viên, tao cho mày ba phút! Nếu , tao sẽ toạc chuyện mày là du học giả cho cả xóm ! Lúc đó xem mày còn ngẩng đầu nổi !”

 

Phương Viên hoảng hốt, lập tức lao :

“Đừng hét nữa! Chỉ ba trăm vạn thôi, tao trả!”

 

Tiểu Phương lạnh giọng:

“Không ba trăm, mà sáu trăm!”

 

Mắt Phương Viên trợn tròn:

“Cái gì? Vay ba trăm, trả sáu trăm? Mày tưởng tao vay xã hội đen chắc?”

 

đáp trả kém phần quyết liệt:

“Mày tưởng công quỹ dễ lấy lắm ? Công ty , rút đơn kiện thì bồi thường gấp đôi! Nếu , cả hai đứa tù năm năm!

 

“Muốn tiền tự do, tự mày chọn ! Nếu dám chạy, tao khai hết. Từ ‘du học sinh thành đạt’ thành ‘tội phạm truy nã’, xem mày còn mặt mũi gì!”

 

Phương Viên c.h.ế.t trân. Trả thì đau như cắt ruột, nhưng trả thì nguy cơ tù là thật.

 

Ngay lúc còn chần chừ, bác gái cả ló đầu , ngơ ngác hỏi:

“Có chuyện gì thế cháu? Nhà bác du học sinh ở nước ngoài, ồn ào thế ?”

 

Tiểu Phương hít sâu, chuẩn toạc bí mật—

 

“Đủ ! Tao trả!” Phương Viên gào lên, mặt đỏ bừng, ngăn cô ngay lập tức.

 

Hắn nghiến răng, ấm ức chuyển khoản sáu trăm vạn. Tiền bay , tim như rỉ máu.

 

Bác gái cả vẫn ngơ ngác:

“Cháu định cái gì mà du học giả…?”

 

Tiểu Phương thấy thông báo tiền về, khẩy:

“Không . Chỉ là… ở nước ngoài nó cũng ngu ngốc chẳng khác gì ở đây thôi.”

 

Dứt lời, cô lưng bỏ , thèm liếc .

 

Ngay hôm , cô chuyển khoản trả đúng ba trăm vạn cho công ty, đó nghỉ việc, xóa sạch dấu vết, rời thành phố một lời từ biệt.

 

Bạn thở dài:

“Người bảo đàn bà mê tình thì ngu ngốc. Tiểu Phương… khôn ngoan thật. Tận dụng chênh lệch thông tin, một đòn cắn ngược , lấy đủ cả vốn lẫn lời.”

 

âm thầm giơ ngón cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ho-hang-muon-an-tren-dau-toi-da-ho-xuong-day-xa-hoi/6.html.]

“Cao tay, thật sự quá cao tay!”

 

Nói , chần chừ nữa, tung bộ thông tin thật sự về công việc của Phương Viên ở sân bay lên nhóm họ hàng.

 

Nhóm họ hàng lập tức dậy sóng.

 

Đặc biệt là những từng Phương Viên lôi kéo đầu tư, một lòng tin cái mác “du học sinh tài giỏi”, nay sự thật phơi bày liền nổ tung như chạm thuốc nổ.

 

【Cái gì cơ? Phương Viên chỉ nhân viên mặt đất ở sân bay? Lại còn là nhân viên hợp đồng ngoài biên chế? Bây giờ đến cả nhân viên mặt đất cũng cần bằng cấp du học ?】

 

【Nhìn lý lịch ! Du học sinh cái quái gì, rõ rành rành là nghiệp cao đẳng!】

 

【Không mấy năm nay bịa đặt bao nhiêu thứ để nâng tầm bản . Tốt nghiệp cao đẳng thì cứ nhận, gì mà bày trò lừa đảo, giả danh du học sinh?】

 

【Thôi đừng vòng vo, chuyện du học bàn . Trước mắt – Phương Viên, trả tiền!】

 

, trả tiền! Phương Viên, mau trả tiền cho chúng !】

 

Những dòng tin nhắn chất vấn, chửi bới dồn dập tràn ngập trong nhóm, chẳng khác gì một cuộc bạo loạn tập thể.

 

Tin tức nhanh chóng lọt đến tai bác cả và bác gái cả.

 

Chuyện tiền bạc, bọn họ vốn chẳng coi trọng. Dù mấy năm nay tiền túi cũng ít, trả chút ít thì thiệt hại cũng chẳng đáng kể. điều khiến hai c.h.ế.t điếng chính là… Phương Viên từng du học.

 

Đêm hôm đó, căn nhà họ Phương sáng rực, cả xóm đều thấy tiếng la hét vọng .

 

Bác cả mặt đỏ như máu, đôi mắt trừng to, gân xanh nổi đầy trán. Ông quát lớn, giọng run lên vì tức giận:

 

“Mày lặp cho tao một nữa! Chuyện du học… rốt cuộc là thật giả?”

 

Cả đời ông , niềm kiêu hãnh lớn nhất công danh, cũng chẳng tài sản, mà chính là một đứa con trai “du học nước ngoài”. Bao nhiêu năm nay, ông ngẩng cao đầu, họ hàng thì khinh thường, bạn bè thì hợm hĩnh, đều nhờ tấm biển vàng .

 

Thế nhưng bây giờ… tất cả hóa chỉ là một màn kịch hèn hạ?

 

Không thể tin nổi! Không thể chấp nhận !

 

Phương Viên quỳ sụp nền nhà, hai tay run rẩy, mặt đỏ như gấc chín.

 

“Ba cũng nghĩ , với cái thành tích của con, trường đại học nào chịu nhận? Ba nghĩ các trường nước ngoài đều mù hết ?”

 

Bác cả đập mạnh xuống bàn, giọng gào rít:

 

“Có nghĩa là… mày dám lừa tao?!”

 

Phương Viên cúi gằm, lắp bắp chống chế:

 

“Đâu con . Năm đó chính ba , nếu con ba mất mặt thì sẽ đuổi con khỏi nhà. Nếu con dựng lên một cái vỏ bọc khác, ba chịu gửi tiền sinh hoạt cho con ? Đây vốn là chuyện cả hai bên ngầm đồng ý… giờ ba đổ hết cho con?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận