14
Quả thực, tôi đã từng làm một chiếc bùa hộ mệnh như thế cho Trình Niệm.
Khi nó chào đời không lâu thì bị bệnh nặng, gia đình mời đủ loại bác sĩ đến chữa.
Tôi chẳng giúp được gì nhiều, chỉ biết tự tay thêu một cái bùa may mắn, treo vào cổ con.
Lúc nhỏ, nó rất thích.
Lúc nào cũng cầm trong tay, xoay tới xoay lui ngắm nhìn.
Nhưng khi lớn hơn, có bạn bè cùng tầng lớp, có lẽ nó cảm thấy món đồ ấy quá "quê mùa".
Một lần từ nhà tổ Trình gia trở về, chiếc bùa biến mất.
Thay vào đó là một miếng ngọc đeo cổ.
Tôi hỏi thì nó nhíu mày, hờ hững đáp:
“Bạn con nói loại bùa đó rẻ tiền lắm!
Người như chúng ta mà đeo cái đó, quê c.h.ế.t đi được.”
Tôi chỉ biết thở dài.
Khi Trình Niệm nói An An ăn trộm, An An tất nhiên không phục.
Thằng bé gần như nhảy dựng lên:
“Ai trộm đồ của cậu chứ? Đó là của tôi mà!
Là mẹ tôi tặng tôi, cậu cướp của tôi còn nói gì nữa!”
Không biết từ ngữ nào đã chạm trúng dây thần kinh của Trình Niệm,
nó như con sư tử bị chọc giận, lập tức giơ nắm đ.ấ.m lên:
“Mày nói cái gì?
Mày dám nhắc lại thử xem… Ai là mẹ của mày? Bà ấy không phải mẹ của mày. Rõ chưa!”
Quả nhiên hệ thống nói đúng.
Mấy năm qua,
Trình Niệm đã trở nên cực đoan, nhạy cảm và dễ tổn thương.
Không giống cậu bé năm xưa chút nào.
Tôi ngăn nó lại, nghiêm giọng:
“Không được nói chuyện như vậy với em con.
Hứa An An là con trai mẹ, là em trai của con, con hiểu chưa?”
15
“Em… trai?”
Trình Niệm thoáng sững người.
“Mẹ chẳng phải chỉ có mình con sao?”
“Giờ thì không phải nữa.” – tôi đứng dậy.
Tôi cầm lấy bùa hộ mệnh trong tay nó, trả lại cho An An —
Bùa hộ mệnh không phải đồ vật tầm thường.
Tùy tiện tặng lại cho người khác có thể đem đến ảnh hưởng xấu cho cả người cho và người nhận.
Trình Niệm cúi đầu.
Nhìn bàn tay trống không, như lạc lối.
Tôi nắm lấy cổ tay nó, hỏi:
“Trình Niệm,
sao con lại đến đây?
Không ai chăm sóc con sao? Bố con đâu?”
Trong tưởng tượng của tôi,
sau khi tôi rời đi, Trình Sở và Diệp Hy hẳn đã kết hôn.
Gia đình ba người sống yên ấm trong biệt thự nhà họ Trình, chẳng ai còn nhớ đến tôi nữa.
Vậy mà giờ đây,
tại sao Trình Niệm lại xuất hiện một mình ở nơi này?
Không có lấy một người lớn đi cùng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-the-gioi/chuong-4-em-trai.html.]
Bạn tôi thấy tôi hoàn toàn không hay biết, liền ghé tai nói nhỏ:
“Thẩm Chi, cậu chẳng biết gì thật à?
Dù mình không ở giới thượng lưu, nhưng cũng nghe phong phanh… Sau khi cậu rời đi, bố con thằng bé hầu như chẳng mấy khi gặp nhau.
Trình Sở dọn ra khỏi nhà tổ rồi, gần như không quan tâm đến đứa nhỏ nữa.
Làm cha kiểu gì vậy chứ!”
Hả?
Tôi hít sâu, cúi đầu nhìn Trình Niệm.
Nó đang nắm vạt váy tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, môi đỏ khẽ mấp máy.
Từng câu, từng chữ, dường như là câu trả lời cho những gì tôi vừa hỏi:
“Hôm nay có người gọi đến nhà tổ, con bắt máy…
Bảo là muốn thuê lại căn hộ 728 trong khu này.
Đó chẳng phải là căn mình từng sống sao, mẹ?
Ban đầu con định từ chối, nhưng đối phương lại nhắc đến tên mẹ.
Con mới lén chạy đến xem thử.”
Nó liếc nhìn An An, như muốn nói: ai ngờ lại đụng trúng cái thằng đó.
“Còn bố con? Trình Sở ghét con lắm.”
Giọng Trình Niệm nhỏ dần.
“Ông ấy không quan tâm đến con.
Mẹ ơi… mẹ cũng không cần con nữa sao?”
16
Thì ra sau khi tôi rời đi, căn hộ ấy đã được nhà họ Trình mua lại.
Tôi chợt nhớ đến căn phòng sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào—
Có lẽ với mấy tài sản đứng tên mình, Trình Sở vẫn quen thuê người đến dọn thường xuyên.
Dù sao tôi cũng chỉ ở đây một tháng.
Ở đâu cũng được.
Nhưng chuyện của Trình Niệm...
Tôi thấy mình vẫn nên nói chuyện rõ ràng với Trình Sở một lần.
Nếu mục tiêu của hệ thống là ngăn cản Trình Niệm trở thành phản diện trong tương lai, thì vai trò của Trình Sở chắc chắn không thể bỏ qua—
Dù gì Trình Niệm cũng là con trai anh ta.
Tại sao anh ta lại bỏ mặc như vậy?
Trên đường bắt taxi đến công ty Trình thị, tôi thật sự tò mò, cuối cùng không kìm được quay sang hỏi Trình Niệm.
Ba người chúng tôi chen chúc ở ghế sau, tôi ngồi giữa.
Trình Niệm ngồi sát cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Nó khẽ “ừ” một tiếng, lười nhác đáp:
“Trình Sở ghét con mà.
Vì ông ta luôn cho rằng vì con nên mẹ mới bỏ đi.
Nếu ngày đó con không gây chuyện, không làm mẹ giận, có lẽ mẹ đã không rời đi.
Nên ông ta thấy một đứa ngay cả mẹ ruột cũng giữ không nổi, thì chẳng có chút giá trị nào.”
...
Nói xong câu đó, Trình Niệm cúi đầu xuống.
Tay nó chạm lên cổ, như đang tìm kiếm chiếc bùa bình an mà nó từng vứt bỏ.
“Nhưng mẹ ơi...
Con đã thay đổi rồi.
Con chăm chỉ học hành, điểm số cũng rất tốt.
Ông nội còn nói sau này sẽ giao công ty cho con... Nếu mẹ không thích bố, con sẽ thay mẹ đuổi ông ta ra ngoài.”
Nó lén lút đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay tôi.
“Mẹ, lần này mẹ đừng đi nữa... có được không?”