5
Hệ thống tỏ ra cực kỳ bất ngờ trước quyết định bỏ cuộc của tôi.
“Chủ nhân, làm vậy chi cho mệt?
Cho dù đối tượng không chịu cưới cô, thì cô cứ ở lại đây mà sống thôi.
Chỉ cần anh ta không lấy ai khác, cô có thể mãi mãi ở lại đây mà.”
Tôi nghĩ đến câu Trình Niệm nói với Diệp Hy khi ngẩng đầu nhìn cô ta.
Tôi cười khổ.
Thật ra, sau khi nữ chính quay về, với tính cách của Trình Sở, chắc chắn anh ta cũng sẽ chọn cô ta thôi.
Chi bằng quay về hiện thực còn hơn.
Biết đâu bắt đầu chữa trị sớm, tôi lại có thể sống thêm được vài năm.
Hệ thống thấy tôi như vậy, giọng máy móc vốn dĩ luôn đều đều cũng thở dài một tiếng:
“Được rồi.
Cô chờ chút, tôi xin cấp trên một lượt, xem có thể giúp gì cho cô không.”
Nó biến mất một đêm.
Khi quay lại, giọng nói hệ thống vang lên phấn khích hơn bao giờ hết:
“Chủ nhân! Lượt xin đã được duyệt rồi!
Cô có thể quay về — quay lại đúng thời điểm vừa mới xuyên vào sách năm ấy.
Tôi đã dùng toàn bộ điểm tích lũy trong nhiệm vụ này của cô, cộng thêm cả điểm tích trữ cá nhân của tôi…
để đổi lấy một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh cho cô.
Nên khi cô quay lại, bệnh un.g th.ư sẽ có thể chữa khỏi.
Đừng lo nhé.”
Tôi khựng lại, theo bản năng hỏi:
“Dùng cả điểm tích lũy của cậu… không sao chứ?”
Hệ thống “ừ” một tiếng:
“Không sao.
Bổ trợ cho ký chủ vốn là một phần nhiệm vụ của tôi mà.
Lỡ sau này cần nhờ cô giúp gì đó, cô cũng tiện bề hỗ trợ.”
6
Theo như thỏa thuận, sau khi quay về thế giới thực, hệ thống đã chữa khỏi căn bệnh ung thư cho tôi.
Tôi sống như một người bình thường.
Gặp được người tôi yêu, và người cũng yêu tôi.
Còn có thêm một đứa con nữa.
Hệ thống từ đó chưa từng xuất hiện lại —
Cho đến hôm nay.
Nó nói chuyện với giọng điệu vô cùng ủ rũ:
“Chủ nhân… là chuyện của đứa bé tên Trình Niệm đó. Có dấu hiệu hơi… hắc hóa rồi, hiện tại đã mười hai mười ba tuổi.
“Nhưng suy nghĩ lại quá mức trưởng thành và độc lập, tính cách cô lập, gần như không có bạn bè.
“Chúng tôi lo rằng, nếu cứ tiếp tục như thế… nó sẽ trở thành phản diện trong tương lai mất.
“Nên xin nhờ chủ nhân… cô có thể quay lại, ở bên cạnh nó thêm một tháng không?”
Tôi nhớ đến cái lần từ bỏ nhiệm vụ năm xưa — nếu không phải hệ thống đã dùng điểm tích lũy của mình để giúp tôi xin phép cấp trên,
Có lẽ tôi đã chẳng thể sống được đến hôm nay.
Vì vậy, dù thật sự rất không muốn quay lại thế giới đó,
Tôi vẫn quyết định đồng ý.
“Nhưng,”
Tôi nói,
“Tôi phải bàn với chồng tôi đã.
Dù sao bây giờ tôi cũng đã kết hôn rồi mà.”
Hệ thống vội vàng gật đầu:
“Được được!
Tôi đợi cô!”
Trải nghiệm xuyên sách này, chồng tôi – Hứa Thành Chu – đều biết cả.
Anh là một kiến trúc sư.
Cũng là ông chủ của tôi.
Trước khi hai chúng tôi xác lập mối quan hệ, tôi đã kể hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe.
Vậy nên khi nghe đến từ “hệ thống”, anh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên,
chỉ là… động tác đang thái rau khựng lại trong giây lát.
Anh nhìn tôi, hô hấp hơi rối:
“Thẩm Chi,
Em muốn quay về sao?
Em… sẽ không quay lại nữa chứ?”
7
Mấy từ cuối, giọng anh gần như run rẩy.
Tôi bật cười:
“Đương nhiên là không rồi.
Hệ thống nói chỉ đi một tháng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-the-gioi/chuong-2-me-dung-di-duoc-khong.html.]
Với lại lần này không có nhiệm vụ gì cả,
Dù thế nào cũng không thể bị kẹt lại bên đó đâu.”
Tôi vừa dứt lời,
cửa bếp đã bật mở.
Hứa An An lao vào.
Nó nhào tới nắm c.h.ặ.t t.a.y áo tôi:
“Mẹ muốn đi đâu vậy?
Mẹ không cần con nữa sao?”
Tôi ngẩn người.
Ngay sau đó liền phì cười, thuận tay bế nó lên, xoa xoa cái đầu mềm mềm:
“Sao lại thế được chứ?
Con là bảo bối tim gan của mẹ mà!
Mẹ có thể không cần ai, nhưng nhất định không thể thiếu con.”
Nhưng thằng nhóc vẫn chưa yên tâm.
Trong vòng tay tôi, Hứa An An lắc đầu lia lịa, kéo chặt lấy tay áo tôi như thể sợ tôi lập tức biến mất:
“Con nghe thấy hết rồi.
Mẹ nói với ba là muốn đi nơi rất xa, còn phải đi tìm một đứa trẻ khác…
“Mẹ ơi, có phải vì hôm nay con đòi ăn hamburger không?
“Con hứa rồi, sau này con không mè nheo nữa.
Con không cần McDon ald’s, cũng không cần K F C,
Mẹ đừng đi được không?”
8
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói với Hứa An An về chuyện của Trình Niệm.
Vì tôi luôn nghĩ rằng không cần thiết để trẻ con biết quá khứ của mình —
Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi là được rồi.
Nhưng bây giờ, nhìn khuôn mặt buồn bã sắp khóc của con,
Tôi chợt thấy có lẽ… không nên xem trẻ con là những đứa gì cũng không hiểu.
Biết đâu, cho con tiếp cận sự thật, lại là điều đúng đắn.
Tôi thở dài, đỡ lấy bờ vai bé nhỏ, nhẹ nhàng nói bằng giọng dịu dàng:
“Thật ra mẹ còn một đứa con nữa.
Là anh trai của con,
Đã rất lâu rồi chưa gặp mẹ…
Lần này mẹ quay lại là để mừng sinh nhật cho anh ấy, rồi mẹ sẽ về.
Có được không?”
Một lát sau,
An An nhẹ nhàng gật đầu.
Tựa như đã hiểu được một phần:
“Vậy con cũng đi!
Con muốn gặp anh trai của mình, có được không mẹ?”
9
Tôi im lặng.
Không phải là không thể.
Chỉ là...
Tôi gọi hệ thống ra hỏi:
“Việc này… có được không?”
Hệ thống dường như đã hoàn toàn buông xuôi, chỉ cần tôi chịu quay lại, điều kiện gì cũng đồng ý hết.
“Không sao.
Hai người thì hai người.
Dù sao cũng là trẻ con, chắc chẳng gây chuyện lớn gì đâu.”
Nó lấy ra một vật trông giống chiếc điện thoại từ không gian lưu trữ, đưa cho tôi:
“Một tháng nữa là sinh nhật Trình Niệm.
Nhờ cô chăm sóc, an ủi nó trong khoảng thời gian này. Đến ngày đó, chỉ cần nhấn nút trên cái này, là có thể quay về.”
Hệ thống ngập ngừng một chút:
“Được chứ?”
Hứa An An thì không có vấn đề gì nữa.
Tôi quay sang nhìn Hứa Thành Chu lần cuối.
Anh vẫn dựa vào tường, cúi đầu nhìn mũi chân.
Như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh ngẩng lên nhìn tôi chăm chú—
“Thẩm Chi.
Anh chỉ có một yêu cầu.
Nếu nhất định em phải đi, thì để anh làm một giao dịch với hệ thống.
Trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em không quay về được sau một tháng,
hãy cho anh một cơ hội.
Cho anh được đến nơi đó, để tìm em.”