"Chiếu Vua!"
Dương Lệ lạnh lùng nói, cô ngẩng đầu nhìn Sở Quân, nhìn khuôn mặt vẫn điềm tĩnh kia.
"Cô Dương, tôi sẽ thua sao?"
Sở Quân cười nhạt di chuyển quân vua tránh đi, nhìn bàn cờ lúc này, toàn bộ binh tốt, mã và xe của hắn đều đã mất. Dương Lệ đang dồn ép trên mọi đường, chỉ cần một chút nữa thôi sẽ kết thúc ván cờ này.
Nhưng đối mặt với việc sẽ thua trận mà hắn lại không chút lo lắng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh di chuyển quân cờ muốn bảo vệ vua của mình.
"Ngài sẽ thua thật đó, Sở gia không thắng nổi ván này đâu"
Dương Lệ đưa quân xe lên ép, dưới tình trạng hai mặt giáp địch, bốn phía bị bao vậy. Sở Quân phút chốc lâm vào thế bí khi lựa chọn đổi gì để cứu vua.
"Buộc phải bỏ sao?" Hắn tự hỏi rồi quay sang nhìn người thư ký, cô gái từ đầu đến cuối chỉ lên tiếng báo tình hình cuộc chiến này lần đầu nói ra suy nghĩ của mình.
"Bỏ tịnh đi!"
Sở Quân lập tức đổi tịnh cứu vua, Dương Lệ đã dựa đoán trước lên không bất ngờ, cô chỉ ngạc nhiên nhìn người thư ký kia
"Đến lượt cô Dương"
"Vậy được, chúng ta tiếp tục đánh"
...
"Lại là ngươi?" Lam Vân nhìn thanh kiếm lạnh lẽo kề bên cổ mình mà khẽ hỏi.
Hắn vẫn như lần trước không thể cảm nhận được có kẻ lại gần, có thể giấu qua thần thức của hắn chắc chắn là kẻ lần trước cứu Dương Lệ.
Hắc y nhân bí ẩn của Địa Phủ, quỷ hồn cao cấp mà hắn không biết tên.
"Sở Hùng, ông đã tin chưa, Huyết Phủ hội có liên quan đến vụ này" Lam Vân nói, hắn muốn thuyết phục Sở Hùng về phe mình chống lại Dương Lệ.
"Nhãi con, ngươi đang bảo ta tin người tới cứu ta khỏi lưỡi kiếm của ngươi, ngươi nghĩ ta già lên hồ đồ à" Sở Hùng trầm giọng nói
Việc đến nước này ai liên quan cũng không quan trọng nữa, lão đã đoán ra Sở gia bị Dương Lệ tính kế, đánh nhau nãy giờ người c.h.ế.t hai bên càng nhiều thì Huyết Phủ hội càng lợi, muốn thay đổi cục diện này cũng không thay đổi được nữa.
"Ngừng chiến đi, ta và ông bắt tay chống lại Huyết Phủ hội"
Lam Vân khẽ nói, hắn cảm nhận được thanh kiếm kia vẫn kề bên cổ, chỉ là tại sao chưa ra tay thì hắn không biết.
"Ngừng chiến, không thể nữa rồi"
Song phương đã g.i.ế.c đến đỏ cả mắt, nói ngừng là ngừng sao được. Lúc này đây một là Sở gia c.h.ế.t hai là Thiên Vũ hội chết, chỉ có thể một người chiến thắng đứng tại đây.
"Ta chấp nhận thua, Thiên Vũ hội sẽ rút quân"
Lam Vân nói mà Sở Hùng kinh ngạc, Thiên Vân hội chấp nhận thua sao, đây không chỉ là việc hai bên ngừng đánh nhau mà còn là tuyên bố thất bại trong chiến đấu.
Từ nay về sau, Thiên Vân hội ở Thương Minh sẽ mất đi tiếng nói và chỗ đứng của mình, địa bàn cũng thu hẹp lại thậm chí là phải phụ thuộc vào một trong năm gia tộc.
"Ngươi chắc chắn?"
"Ta chắc chắn, ta sẽ ra lệnh rút lui chỉ cần ông giúp ta cùng xử lý tên phía sau"
"Phía sau ngươi không có ai cả"
"Hả!?"
Lam Vân quay lại thì giật mình vì phía sau hắn hoàn toàn không có ai, thanh kiếm kia cũng không có, việc này càng khiến hắn lạnh gáy hơn.
Kẻ đó biến mất từ khi nào, sao hắn lại không cảm nhận được, rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Trong đầu Lam Vân tràn ngập câu hỏi, hắn vừa tức vừa lo, Địa Phủ từ bao giờ xuất hiện một quỷ hồn cao cấp mà đáng sợ như vậy được.
"Thiên Vân hội nghe lệnh, rút lui!"
Lam Vân quát lớn, tạm thời việc hắn cần lo là rời khỏi đây, Thiên Vân hội nghe được mênh lệnh liền dừng tay vội lùi lại. Mà Sở Hùng cũng ra lệnh cho Sở gia quân ngừng chiến lùi về sau.
"Lam Vân, thẳng nhãi con, nói nhanh lên"
"Lão già khốn khiếp!"
Lam Vân dù tức giận nhưng vì bảo vệ thuộc hạ, tránh đổ m.á.u thêm mà đành tuyên bố nhận thua, đồng thời chấp nhận bồi thường cho Sở gia năm trăm triệu đô la, hai bên ngừng chiến ở đây.
Việc này như một cái tát cho toàn bộ Thiên Vân hội, ai lấy cũng nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt vô cùng tức giận. Nhưng hội chủ đã nói thì không thể thay đổi, cuộc chiến này họ đã thua rồi
Tin tức này nhanh chóng được báo về cho Dương Lệ, tại bàn cờ lúc này, Sở Quân nhìn con bên mình chỉ còn ba quân cờ mà lại nghe tin báo kết thúc cuộc chiến mà khoé miệng giật giật.
"Dương Lệ! Cô muốn làm gì?"
Hắn tức giận quát lên, đã đến nước này hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa, tính mạng của cha hắn, của hắn và mấy ngàn quân Sở gia đang bị đe doạ. Mà đáng sợ nhất là không biết khi nào ả đàn bà đối diện hắn ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-18.html.]
"Sở gia chủ, ngài cứ bình tĩnh, ván cờ còn chưa xong mà" Dương Lệ cong khoé miệng cười nhẹ
Cô chậm rãi đẩy quân tốt cuối cùng của mình lên, tin báo cuộc chiến đã kết thúc khiến cô rất vui. Lúc này màn diễn của Huyết Phủ hội mới bắt đầu.
Sở Quân nhìn con tốt mà trong lòng gấp gáp, tốt sang sông có thể phong hậu. Một khi phong hậu, chính là cái c.h.ế.t của Sở gia.
"Sở gia chủ, mau đánh đi" Dương Lệ khẽ nói
Sở Quân tựa như bị ngọn núi đè nặng lên vai, áp lực khủng khiếp khiến hắn run lên, đôi tay chậm rãi cầm quân vua đuổi theo quân tốt.
Hắn không thể để Dương Lệ phong hậu, một khi phong thì Sở gia sẽ chết!
...
Lúc này ở chiến trường, Sở Hùng đang cho thu dọn tàn cuộc, lần này dù thắng nhưng Sở gia quân cũng thiệt hại không nhỏ, hơn năm trăm người bỏ mạng là tổn thất nặng nề với bọn họ.
Đổi lại thì Thiên Vân hội cũng phải bỏ lại một trăm hai mươi mạng, phần lớn thành viên đều bị thương nặng. Sở Hùng biết đám người đó đều không phải người thường, có thể gây ra tổn thất như vậy đã là rất tốt rồi.
"Lão đại, chúng ta làm gì giờ?"
Một thuộc hạ hỏi, Sở Hùng ra lệnh chuẩn bị rút quân, cuộc chiến kết thúc thì bọn họ cũng không phải ở lại đây thêm nữa.
Nhìn cảnh này từ trên mái nhà, người của Huyết Phủ hội đều hướng mắt về A Vũ, chờ đợi hắn truyền đạt mệnh lệnh của Dương Lệ.
"Đại tỷ lệnh, nhắm vào Sở Hùng, g.i.ế.c sạch Sở gia quân"
"Tuân lệnh!"
Huyết Phủ hội lập tức hành động, ba trăm người đã vào vị trí từ lâu khi nhận được lệnh liền từ bốn phương tám hướng lao ra đánh, nhảy vào đoàn người của Sở gia mà c.h.é.m giết.
Sở gia quân vừa trải qua trận chiến với Thiên Vân hội đã mệt mỏi, sức lực không được một nửa, này lại phải đối mặt với một Huyết Phủ hội sung sức với một trăm phần trăm sức mạnh, không đến vài phút đã rơi vào thế yếu
Huyết Phủ hội dù chỉ có năm quỷ hồn trung cấp nhưng phối hợp ăn ý, bọn họ chịu trách nhiệm kiềm chế Sở Hùng, ngăn cho lão không ra tay với các thánh viên khác.
Ba trăm quân còn lại thì như hổ nhập bầy dê, tàn sát đẫm máu, dù không sở hữu khả năng hồi phục nhưng tốc độ lại cực nhanh khiến s.ú.n.g đạn bình thường đều b.ắ.n trượt.
Sở gia quân chật vật chống đỡ, các tuyến đường đã bị chặn khiến quân cứu viện không thể đến, hơn một ngàn quân bị vây hãm ở đây không thể thoát ra dần dần c.h.ế.t mòn đi.
"Huyết Phủ hội, Sở gia với các ngươi không thù oán, sao lại ra tay với bọn ta!" Sở Hùng gầm lên
Nhưng lão vừa nói xong thì đã rùng mình vì cảm nhận được sát khí, đánh lui đám người A Vũ, Sở Hùng nhìn lên đỉnh một toà nhà gần đó thì phát hiện ở đó có một người đang đứng quan sát trận chiến
Một kẻ mặc đồ đen, cả người âm u đáng sợ, sát khí toả ra khiến lão cũng phải run lên. Kẻ này rốt cuộc là ai, hắn đứng đó từ bao giờ.
"Lão già đó đúng là nhạy cảm, thôi vậy, cũng lên kết thúc rồi!"
Ầm
Tiếng nổ rung trời động đất vang lên, Tử Ngôn lao xuống chiến trường dễ dàng ấn đầu Sở Hùng xuống đất, hắn không nói hai lời liền ra tay vặn cổ lão ta, kết thúc một đời oanh liệt của lão đại Sở gia quân.
Ngay sau đó hắn cùng đám người A Vũ tàn sát toàn bộ quân Sở gia, một ngàn người nhanh chóng bỏ mạng toàn bộ
Ở tại Sở gia, bàn cờ đã bị đập nát, Sở Quân nuốt nước bọt liếc nhìn thanh kiếm bên cổ mình, mồ hôi lạnh chảy ra, hắn vội quỳ xuống không dám phản kháng.
"Sở gia chủ, đúng là không phải người thường nha" Dương Lệ lau vết m.á.u ở khoé miệng, liếc nhìn t.h.i t.h.ể cô thư ký dưới đất mà cười lạnh
Cô đã đoán ra người thư ký này không bình thường, có thể ở bên cạnh Sở Quân, để hắn không chút lo lắng bố trí vệ sĩ bảo vệ thì sao có thể là người thường. Quả nhiên khi cô ra tay, người thư ký này lập tức phản ứng lại mà tấn công đáp trả
Dương Lệ do chậm một nhịp mà khoé miệng bị giày cao gót kia cứa một đường chảy máu, nhưng cô ả có mạnh hơn cũng không bằng được Bạch, kết quả cuối cùng chỉ có cái chết.
"Anh đến muộn quá đó, đã ổn hơn chưa?"
Dương Lệ nhìn anh hỏi, Bạch gật đầu, hắn dù bị thương nhưng không đến mức nghiêm trọng đến mức không làm được việc.
"Ra là vậy, hoá ra ngươi đang câu giờ đợi thuộc hạ của mình" Sở Quân lúc này mới nhận ra ý đồ của Dương Lệ mà giận dữ nói
Dương Lệ hôm nay tới đây đã lên kế hoạch ba ngày này rồi, việc g.i.ế.c Sở Thẩm Hàn vu oan cho Thiên Vân hội chỉ là kế điệu hổ ly sơn, đánh lạc hướng phần đông quân chủ lực của Sở gia.
Đánh cờ với Sở Quân chỉ là câu giờ, mục đích của cô chính là đợi Bạch tới và Tử Ngôn xử lý xong Sở gia quân.
Các địa điểm khác của Sở gia cũng cùng lúc bị đánh phá ác liệt, chỉ một ván cờ thôi Dương Lệ đã kéo sập một trong năm gia tộc đứng đầu Thương Minh này.
"Sở Quân, ngươi có phải vẫn nghĩ Bạch đang bị thương nặng nằm nhà đúng không, vậy chia buồn với ngươi, ý nghĩ này của ngươi đã đưa Sở gia đến bờ diệt vong"
Dương Lệ nhẹ nhàng nói, cô lúc này không khác gì ác ma trong mắt Sở Quân, một cô gái trẻ đã tính kế cả Sở gia, là hung thủ đứng sau trận chiến đã g.i.ế.c hơn ngàn ngươi trong này.
"Việc còn lại giao cho Hắc đi, Bach, đưa tôi về"
Dương Lệ khẽ nói rồi quay người rời đi, Bạch mỉm cười cử động tay, thu lại kiếm và đi theo cô
"Tuân lệnh!"
Mn đọc thấy hay cho tác giả xin ít donate để có động lực viết tiếp nha