Giáo sư đổ vỏ

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi loạng choạng bò dậy từ dưới đất.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Tô An đang nũng nịu trong lòng Trần Lẫm, ôm cổ hắn gọi: "Bố."

Con bé sung sướng nói: "Ngày nào cũng giả vờ bị bệnh mệt quá, bây giờ cuối cùng cũng về bên bố rồi."

Tôi siết chặt mấy tờ giấy trong tay.

Trần Lẫm từ trên xe ném xuống một chiếc thẻ, trúng vào đầu tôi.

"Ba mươi triệu, cảm ơn anh đã chăm sóc vợ con tôi mười năm qua."

Hắn dựa lưng vào ghế sau, dịu dàng vuốt ve mái tóc Tô An.

"Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa! Cút đi."

Tô An cau mày: "Bố ơi, bố đối xử với ông ta tốt quá rồi, ba mươi triệu đủ mua mười cái mạng của ông ta đấy."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trần Lẫm đưa tay xoa đầu con bé: "Chi phí thiết bị ở Tập đoàn Trần Thị một ngày của con còn hơn thế này, ông ta đây là được thơm lây đấy."

"Bố tốt nhất, chúng ta mau đến địa điểm thi đấu thôi."

Trần Lẫm một tay ôm Tô An, một tay vòng qua Thẩm Tinh Nhiên ngồi ở ghế sau.

"Lái xe."

Thẩm Tinh Nhiên lại hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu nhìn tôi.

Trở về căn phòng trọ chật hẹp, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giao-su-do-vo/chuong-6.html.]

Nhìn thấy tấm ảnh cả gia đình ba người, tôi ném nó vào thùng rác.

Dù sao thì giờ họ đã có một gia đình mới rồi.

"Cảnh Nguyên..." Bóng dáng Thẩm Tinh Nhiên xuất hiện ở hành lang, giọng cô ta rất nhỏ nhưng cũng rất rõ.

"Muốn thì lấy đi, đằng nào tôi cũng không cần nữa."

Với gò má hơi ửng hồng, cô ta hổn hển nói: "Em có nỗi khổ tâm."

"Nỗi khổ tâm?" Tôi đứng ở góc tường cười lạnh.

"Nỗi khổ tâm của cô là vì 'ánh trăng trắng' kia mà bất đắc dĩ, nên mới 'cắm sừng' cho tôi?"

"Cô biết điều khiến tôi lạnh lòng nhất là gì không..."

Tôi cầm kết quả xét nghiệm ADN và bệnh án, rồi châm lửa.

"Tôi đã thực sự nghĩ rằng cô yêu tôi, tôi ước gì người nằm trên giường bệnh đó là tôi!"

"Thật đáng cười!"

Tay tôi run rẩy, đốt sạch tất cả giấy tờ.

"Cả Tô An nữa, vì con bé mà tôi phải đi chạy xe ôm công nghệ. Cứ hễ con bé lên cơn bệnh là tôi lập tức bỏ dở đơn hàng chạy về ngay."

"Vậy mà kết quả, các người lại cùng nhau cấu kết lừa tôi! Tôi muốn trở lại trường học, nhưng lại bị các người lừa cho xoay như chong chóng!"

Tôi nghĩ, vở kịch hề này nên kết thúc rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận