Giả c.h.ế.t

8 (END)

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng vào ngày hôm đó, nó đột nhiên bốc cháy mà không có dấu hiệu báo trước.

 

Trong đó có những thứ còn sót lại của Mạnh Hảo.

 

Hắn tuyệt vọng muốn xông vào.

 

Mấy nhân viên cứu hỏa hợp lực giữ hắn lại.

 

"Trong đó có đồ của vợ tôi! Đó là tất cả những gì cô ấy còn lại để bầu bạn với tôi!"

 

Không ai muốn cho hắn vào. Hắn chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn căn nhà dần biến mất hầu như không còn gì.

 

Một cơn gió thổi qua. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, bối rối nhìn xung quanh. Nhưng cái gì cũng không có.

 

 

“Hảo hảo? Là em sao?”

 

Không ai trả lời hắn. Hắn che đầu: “Anh sai rồi, đều là lỗi của anh.”

 

Tất cả mọi người đều nhìn hắn như một kẻ điên.

 

“Hảo hảo ...”

 

Là Mạnh Hảo đã trở lại. Ngay cả một chút đồ vật cuối cùng cô cũng không chịu để lại cho hắn.

 

Tống Lan Sinh chán nản ngã ngồi dưới đất.

 

Có người hỏi hắn: “Cần bác sĩ không?"

 

Hắn ngơ ngác nhìn lên: “Ai có thể cứu cô ấy?”

 

“Cứu ai?”

 

“Cứu vợ tôi, cô ấy đã chết.”

 

Hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Trí nhớ của hắn bắt đầu suy giảm. Ngày càng quên nhiều thứ, nhưng luôn nhớ một cái tên. Trong sổ tay của hắn ghi đầy tên Mạnh Hảo, hắn còn cất giấu một tấm ảnh.

 

Các bác sĩ và y tá đối xử với hắn rất tệ, không uống thuốc sẽ dùng gậy đánh.

 

Hắn không muốn uống thuốc, hắn không có bệnh. Hắn còn nhớ rõ vợ mình tên là Mạnh Hảo. Hắn sẽ ra ngoài tìm cô.

 

Nhưng chưa khỏi bệnh thì không thể xuất viện.

 

Hắn bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát. Lần chạy trốn đầu tiên thất bại, hắn bị nhốt vào tầng hầm bỏ đói ba ngày ba đêm. Lần chạy trốn thứ hai thất bại, hắn bị đánh đến không thể động đậy. Lần thứ ba, hắn thành công.

 

Hắn chạy tới chạy lui, chạy tới một nhà hàng.

 

Hắn lấy ảnh của Mạnh Hảo ra hỏi: “Các người biết vợ tôi không?”

 

Thật sự có người nhớ ra Mạnh Hảo, bởi vì cô đã từng đến nhà hàng tình nhân ăn cơm một mình.

 

"Cô gái trẻ đó sắc mặt rất xanh xao, ngay cả người ngoài như chúng tôi cũng có thể nhìn ra, anh là người nhà sao lại không đau lòng cho cô ấy? Cô ấy nói, đã từng có một người chồng rất yêu cô ấy. Nhưng hiện tại, cô ấy tìm không thấy.”

 

Nghe đến đó, ánh mắt của hắn đột nhiên mở to, chật vật từ trong tiệm chạy ra ngoài.

 

Ánh mặt trời chiếu lên người nhưng hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, hắn nghiến răng nghiến lợi cố chịu đựng, một hồi lâu, cuối cùng mới lau khô nước mắt trên mặt.

 

(--END--)

 

-----

 

NỢ TRẦN AI [full]

 

 

Tác giả: 不识谱

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Vì cứu ta, Lư Yến Đoan, từ đệ nhất công tử kinh thành ngày xưa trở thành một người tàn tật không thể đi lại.

 

Hắn sợ lỡ nhân duyên, nhẫn tâm huỷ hôn sự với thanh mai trúc mã là nữ nhi Chu gia.

 

Sau đó, muốn ta gả cho hắn.

 

Ta sẵn lòng chuộc tội, tất nhiên là không hề oán hận.

 

Mặc cho hắn quái gở bất thường, tâm tình bất định như thế nào, ta cũng cam lòng chấp nhận.

 

Lúc đó ta cho rằng, chúng ta sẽ oán hận mà quấn lấy nhau, cùng nhau trò chuyện trong suốt cuộc đời này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-chet/8-end.html.]

 

Cho đến sau đó, chân của Lư Yến Đoan khỏi hẳn.

 

Ngày hắn lành vết thương hồi phủ, ta đi thăm hắn muộn.

 

Nhìn hắn chơi đùa với bộ bảo vệ đầu gối, hiếm hoi nở nụ cười với ta: “Sao giờ mới tới? Cái đầu gỗ của nàng khó khăn lắm cuối cùng cũng đã thông suốt, còn biết chuẩn bị món quà như thế này."

 

Hắn nói xong, kích động đeo bảo vệ đầu gối đi ra ngoài.

 

Ta không kịp giải thích với hắn, bộ bảo vệ đầu gối kia là Chu đại cô nương sai người đưa tới sáng sớm hôm nay.

 

Còn món quà ta tặng hắn là hòa ly thư trong tay.

 

1

 

Sắc trời tối sầm, ngoài cửa sổ mưa gió rít gào.

 

Niềm vui của tiếng trống, tiếng chiêng chào đón đã bị át đi bởi tiếng mưa và dần dần tan biến theo tiếng bước chân vội vã của khách khứa.

 

Không ai có thể ngờ rằng tiệc cưới của Đại công tử Tướng phủ, lại tiêu điều quạnh quẽ như vậy.

 

Trong hỉ phòng chập chờn nến đỏ, người hầu đều đã lui ra. Chỉ còn lại ta và người ngồi trên xe lăn trước giường.

 

Hắn mặc hỉ phục màu đỏ sậm, khuôn mặt đẹp trai nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy. Giờ phút này, đang vất vả khom lưng, run rẩy xoay người đi xuống khỏi xe lăn, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

 

Ta ở bên cạnh cúi đầu một hồi, cuối cùng nhịn không được vén khăn voan lên, nói: “Ta, ta giúp ngươi...”

 

Vừa nói ta vừa đứng dậy và bước về phía hắn.

 

Nhưng còn chưa tiến được mấy bước, đã bị một tiếng gầm giận dữ ép lùi lại: “Cút!”

 

Đôi mắt đen như mực của Lư Yến Đoan quét tới, sắc bén như một thanh kiếm, đ.â.m thẳng vào tim ta.

 

Nhưng chỉ trong giây lát, hắn dường như phục hồi tinh thần, nặng nề nhắm mắt, quay đầu đi với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

 

Khi hắn nói tiếp, giọng nói đã trở lại với âm điệu lạnh lùng ban đầu: “Không cần, ta tự mình có thể.”

 

Vừa dứt lời, tiếng bánh xe gỗ ma sát kẽo kẹt lại vang lên lần nữa. Ta ngượng ngùng đứng tại chỗ, không dám tiến lên, lại càng không dám gọi người hỗ trợ, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng kia không chớp mắt, cố gắng hết sức để kìm nén luồng nhiệt đang dâng trào trong mắt.

 

Không biết qua bao lâu, sáp nến đã nuốt chửng tia sáng cuối cùng, căn phòng chìm vào bóng tối im lặng.

 

Cuối cùng Lư Yến Đoan đi tới bên cửa sổ, nhìn về nơi nào đó trong mưa, mi mắt hơi rũ xuống. Chiếc đèn đá mờ trước hành lang phản chiếu những giọt mồ hôi rịn trên trán hắn.

 

Từ giường đến trước cửa sổ chỉ cách có mười bước chân, nhưng hắn lại mất trọn vẹn một canh giờ mới đến được.

 

Nghĩ đến đây, ta không còn kìm nén được nỗi cay đắng trong lòng, cúi đầu lau nước mắt.

 

Đây chính là Lư Yến Đoan ngày hôm nay, một người thậm chí bước đi cũng khó khăn.

 

Nhưng nửa tháng trước, hắn vẫn là đệ nhất công tử nổi tiếng ở kinh thành, vừa có đức vừa có tài, giỏi cả văn lẫn võ, trong sạch như cây liễu dưới ánh trăng mùa xuân và hùng vĩ như ánh sáng ban mai, bất kỳ ai nhìn thấy hắn cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ ngoài đẹp trai và nhã nhặn này.

 

Mà hắn bị như vậy, tất cả là vì ta.

 

2  

 

Mặc dù cùng xuất thân từ quan lại thế gia, nhưng ta và Lư Yến Đoan hiếm khi cùng xuất hiện.

 

Ta quen biết hắn ở học đường Chu phủ.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Chu thái phó coi trọng học vấn, mời thầy về dạy con cháu trong nhà, cũng mời thêm một đám con cháu quý tộc đến học chung.

 

Ta tình cờ là một trong các tài tử tài nữ trong kinh thành được mời đến học, còn Lư Yến Đoan chính là người giỏi nhất trong số đó.

 

Nhưng mặc dù ngồi cùng một mái nhà, chúng ta giống như hai dòng sông riêng biệt. Hắn là học trò giỏi, được thầy khen ngợi. Còn ta thì chỉ học cho có, bị học trò giỏi xem thường.

 

Ở học đường, Lư Yến Đoan gần như không nhìn thẳng vào ta.

 

Ta liếc xem thoại bản cười ra tiếng, hắn liếc ta một cái; ta ăn trái cây không cẩn thận b.ắ.n nước lên người hắn, hắn liếc ta một cái; ta thí nghiệm s.ú.n.g cao su tự chế, vô tình b.ắ.n hạt đậu trúng cằm hắn, hắn trừng mắt liếc ta một cái.

 

Thành thật mà nói, chỉ khi cưỡi ngựa đi chơi, ta mới có thể nhìn thấy khuôn mặt vị công tử cao quý này. Bởi vì cả học đường, chỉ có ta mới cưỡi ngựa giỏi như hắn.

 

Có vài lần, chúng ta đều bỏ lại mọi người ở phía sau, im lặng và bí mật cùng thưởng thức phong cảnh nơi cao nhất.

 

Chỉ có điều, cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa có tốt hơn nữa, cũng có lúc ngựa mất móng trước.

 

Sau tiết Thanh Minh, có bạn cùng trường tìm thấy một nơi mới, chúng ta cùng nhau đi du ngoạn.

 

Ta và Lư Yến Đoan theo thường lệ đánh ngựa đi ở phía trước, liên tiếp vượt qua vài sườn núi đá.

 

--- Đọc tiếp tại Monkeyd

Bạn cần đăng nhập để bình luận