DÙNG TIỀN MUA CHỒNG, TÔI KHIẾN CẢ NHÀ CHỒNG PHẢI QUỲ

1

 

Sáng sớm ngày thứ hai sau đám cưới, mới hơn 5 giờ, trời còn chưa sáng thì mẹ chồng đã bắt đầu đập cửa ầm ầm.

 

Tôi vung chân đá một phát vào m.ô.n.g chồng.

 

Anh ta ra mở cửa, mẹ chồng xông vào liền lật tung chăn của tôi, làm tôi hoảng hốt hét toáng lên.

 

Bà ta ném quần áo vào người tôi, mặt cau có, giọng dữ dằn:

“Dậy ngay! Tôi có chuyện muốn nói!”

 

Tôi thì vẫn chưa hoàn hồn, còn chồng thì im lặng như tượng.

 

Ngoài phòng khách, bố mẹ chồng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, hệt như ông hoàng bà hậu

 

Tôi vừa định ngồi xuống, thì mẹ chồng bất ngờ quát lớn:

“Tôi bảo cô được ngồi à? Người lớn nói chuyện, con cháu phải đứng, đúng là vô phép tắc!”

 

Tôi liếc nhìn chồng, anh ta lập tức bật dậy, lặng lẽ đứng cạnh tôi.

 

“Tiểu Kỳ à, bây giờ con đã gả vào nhà chúng ta, thì chính là người nhà. Phải hiểu thế nào là đức hạnh, phải có quy củ, không thì ra ngoài người ta chửi vào mặt tôi đấy!”

 

Mẹ chồng vừa nói vừa phun nước miếng, trông như đang diễn giảng đạo lý.

 

Tôi nghe mà đầu óc cứ ong ong:

“Nhưng mà… Vương Thư Vĩ là… gả vào nhà con mà?”

 

Không thể nào?

 

Bà quên rồi sao?

 

—--------

 

Tôi tên là Điền Kỳ, sau khi tốt nghiệp đại học thì cắm đầu vào sự nghiệp, mãi đến năm 32 tuổi mới kết hôn qua mai mối.

 

Chồng tôi còn rất trẻ, mới 27 tuổi.

 

Thật ra lúc đầu tôi thấy anh ta hơi già, nhưng mẹ tôi nói đàn ông lớn tuổi thì chín chắn, chứ nếu tìm trai trẻ, lỡ đâu phải vừa làm vợ vừa làm mẹ thì phiền.

 

Cũng được thôi.

 

Quan trọng là anh ta đẹp trai, cao 1m87, lại từng là đàn em của tôi trong trường, gen tốt. Tôi cũng đang tính sinh con, còn anh ta thì bị gia đình hối thúc, muốn tìm người “chủ động”.

 

Thế là hai bên đều vừa ý.

 

Anh ta đồng ý gả cho tôi, tôi không những không đòi sính lễ mà còn tặng lại 500 triệu cho nhà anh ta làm của hồi môn.

 

Nhà chúng tôi sống là do tôi đã mua từ trước – căn hộ rộng rãi giữa trung tâm thành phố, lại còn nằm trong khu vực có trường điểm. Chỉ việc dọn vào ở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-tien-mua-chong-toi-khien-ca-nha-chong-phai-quy/1.html.]

 

—-----

Tôi vốn là người bận rộn, lại thích đơn giản nên không tổ chức đám cưới, chỉ đăng ký kết hôn.

 

Nhưng nhà họ Vương thì không chịu.

 

Họ bảo họ không quan tâm bên tôi thế nào, nhưng ở quê họ phải làm tiệc cưới.

 

Cạn lời thật sự. Lần đầu tôi thấy có nhà chồng đòi tổ chức đám cưới như gả con gái vậy.

 

Nhưng thôi, tôi nhịn.

 

Ai ngờ, họ tổ chức đám cưới theo đúng kiểu rước dâu, mà tiền tiệc tùng thì tôi phải chi.

 

Thôi cũng được, chẳng đáng bao nhiêu.

 

Vì muốn giữ thể diện cho Vương Thư Vĩ, tôi không vạch trần. Dù gì thì họ hàng bên đó tôi cũng chẳng quen, sau này chắc gì còn gặp lại.

 

Đêm tân hôn hôm đó, tôi ngủ lại ở nhà chồng – nơi bày trí căn phòng tân hôn.

 

Ai ngờ sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, mẹ chồng đã đập cửa ầm ầm. Tôi đạp chồng xuống giường bắt ra mở cửa. Tưởng có chuyện gì gấp, ai ngờ bà ta xông vào lật tung chăn của tôi lên.

 

Đêm tân hôn mà, các bạn hiểu rồi đó. Vương Thư Vĩ đẹp trai, tôi sao mà nhịn nổi? Thế nên tôi chẳng mặc gì bên trong. Chăn đột ngột bị kéo phăng, tôi hét lên vì hoảng sợ.

 

Mẹ chồng mặt mũi hằm hằm, giọng quát như sấm:

“Đồ không biết xấu hổ, dậy ngay! Tôi có chuyện cần nói!”

 

Rồi bà ta bước ra ngoài.

 

Còn Vương Thư Vĩ thì rúc vào góc cửa như con dâu nhỏ, bị mẹ mình đối xử với tôi như vậy mà cũng không dám hó hé.

 

Lúc đó, tôi hiểu – chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Dù sao, tôi bỏ tiền ra cưới chồng, chẳng phải cũng nên “sủng” anh ta chút sao?

 

Tôi ra hiệu cho anh ta:

“Lấy quần áo ra đây, bà đây muốn xem mẹ anh còn định giở trò gì nữa.”

 

 

—-

 

Vương Thư Vĩ – "cô dâu nhỏ" này thật ra cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

 

Khi em trai anh ta giới thiệu cho tôi, đã nói rõ: anh chàng này ưu điểm thì có nhiều, nhưng tính cách quá nhu nhược, bị người nhà ức h.i.ế.p suốt, đặc biệt là bà mẹ – suốt ngày gọi điện bảo anh ta gửi tiền về phụ cấp cho thằng em nhuộm tóc vàng hoe kia.

 

Ra trường rồi, thu nhập hơn 200 nghìn tệ/năm, vậy mà không tiết kiệm được xu nào, còn phải nghe lời mẹ đi vay tín dụng đen. Cho nên ngay từ đầu, tôi đã không trông mong gì chuyện anh ta sẽ đứng ra bảo vệ mình.

 

Chị đây xưa nay chỉ biết dựa vào chính mình!

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận