Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
Chương 8
Tôi thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, cuộc sống như một trò hề, may mà niềm vui nhiều hơn nỗi buồn.
Tôi cũng rất may mắn, nếu tôi không lấy Vương Miễn mà lấy một người đàn ông sĩ diện hão mà tôi thường thấy từ nhỏ đến lớn, có lẽ cuộc sống sẽ trở nên tồi tệ, ngày nào cũng chỉ biết đấu đá nội bộ, rất nhanh sẽ ly hôn mất thôi.
“Chuyện này chứng tỏ bố mẹ anh vẫn thương anh, dùng một vở kịch để chứng minh tình thân, cũng không tệ.” Tôi nhẹ giọng nói.
Nói cho cùng, bố mẹ chồng không phải là người xấu xa gì, chỉ là thiên vị và hồ đồ.
Nhưng Vương Miễn lại có chút không đồng tình, tự giễu cười nói: “Bố mẹ thương anh nhưng không nhiều.”
Tôi biết, anh cảm thấy mình không được đối xử như Vương Trọng, ít nhiều cũng có chút buồn bã.
Nếu Vương Trọng rơi vào hoàn cảnh này, bố mẹ chồng có lẽ sẽ hết sức ủng hộ cậu ta, chứ không phải vội vàng đuổi cậu ta đi.
Nhưng anh và Vương Trọng dù sao cũng không giống nhau, người già luôn thương đứa con vô dụng hơn.
Tôi an ủi xoa xoa tay anh, nói: “Điều này chỉ chứng tỏ trong lòng bố mẹ anh, anh là người có năng lực! Có thể tự lo cho bản thân!”
Vương Miễn bất lực cười cười, nói: “Anh biết mà, cho nên không oán trách ai cả. Haiz, suốt hai năm nay, mỗi khi trong lòng có gì khó chịu, chỉ cần nghĩ đến Bối Bối của anh là mọi thứ đều được chữa lành, có em và con thật tốt!”
Đúng vậy, có gia đình thật tốt!
Tôi nhân cơ hội nói: “Đúng thế, em và con thương anh nhất!”
Vương Miễn dịu dàng ôm chặt tôi, nói: “Anh cũng thương em và con nhất!”
Ngoại truyện
Còn một tháng nữa là đến Tết, mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói: “Ngày ba mươi đừng về nhà nhé, mùng hai mới được về!”
Hiện giờ, nghe bà nói những lời này, trong lòng tôi gần như không có chút gợn sóng nào.