Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn

Chương 1

[FULL] Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn

Tác giả: Pháo hoa tháng ba

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Em dâu tôi mang thai đôi hai bé trai.

Bố mẹ chồng tôi mừng như điên.

Họ gọi tôi và chồng tôi về, nói:

“Hai đứa là anh chị cả, phải gánh vác trách nhiệm gia đình, sau này tiền trả góp nhà, tiền sinh hoạt của chúng nó, hai đứa phải giúp đỡ nhiều hơn!”

Tôi vừa định nói, trông cái mặt tôi dễ bắt nạt vậy cơ à?

Tôi vất vả làm việc chỉ để kiếm tiền cúng mấy người chắc?

Nhưng chưa kịp mở miệng, chồng tôi đột nhiên hét ầm lên!

Sau đó anh kích động chỉ vào tôi, quát lớn: “Cô véo tôi làm gì? Cô không đồng ý à? Đồ đàn bà bất hiếu! Tôi nói cho cô biết, tôi chắc chắn phải giúp em trai tôi, không thì ly hôn, tôi sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng! Sau này dù có phải đi ăn xin, tôi cũng phải chùi đ.í.t cho em trai tôi!”

“...”

Chết tiệt, tôi còn chưa kịp đụng đến anh đâu đấy…

1

Một người đàn ông.

Một người đàn ông sinh ra ở một thị trấn nhỏ vô danh.

Một người đàn ông học hành không tệ sinh ra ở một thị trấn nhỏ vô danh.

Họ đều có một mỹ danh, gọi là “Phượng hoàng nam”.

Lúc mới quen chồng tôi, tôi đã xác định anh là kiểu người như vậy.

Nhưng tôi không chê anh, vì tôi cũng xuất thân từ nông thôn, có thể hiểu được gia đình chúng tôi thực sự không thể so sánh với những gia đình giàu có ở thành phố.

Bố mẹ chúng tôi đều không có bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, ốm đau, dưỡng già, cái gì cũng cần tiền.

Nếu bi đát hơn một chút, trong nhà còn có một đứa em trai, em gái không nên thân, càng là gánh nặng không có đáy.

May là tôi không có gánh nặng này, trong nhà tôi chỉ có một anh trai, đã kết hôn, điều kiện kinh tế cũng khá.

Nhưng chồng tôi, Vương Miễn, thì không thế, anh có một đứa em trai tên là Vương Trọng, được bố mẹ cưng chiều, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, không làm nên trò trống gì, thường xuyên tìm Vương Miễn xin tiền.

Vương Miễn theo nguyên tắc gia đình là trên hết, thỉnh thoảng giúp đỡ bọn họ một chút, đều nằm trong phạm vi tôi cho phép.

Nhưng mới vừa rồi, vợ Vương Trọng mang thai, đi khám ở trạm y tế, nói là sinh đôi hai bé trai.

Thế là bố mẹ chồng tôi vui mừng như phát điên, gọi điện thoại mười hai lần bảo tôi và Vương Miễn về quê.

Mười hai đạo thánh chỉ sao?

Tôi chế giễu: “Đây là coi anh như Nhạc Phi rồi, chắc là khó mà toàn mạng trở về.”

Vương Miễn: “...”

Vừa gặp mặt, bố mẹ chồng tôi cũng không khách sáo, chẳng chào hỏi gì, chỉ dặn dò chúng tôi sau này phải trợ cấp cho em trai, em dâu Vương Miễn nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận