Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
Chương 2
Mấy cái suy nghĩ khôn lỏi này, tôi và Vương Miễn nhiều năm qua đều hiểu rõ.
Tôi giả vờ tức giận không thể kiềm chế, đẩy mẹ chồng đang tiến lên khuyên can ra, hét lớn: “Ly hôn thì ly hôn, đứa nào không ly hôn đứa đấy hèn!”
Vương Miễn diễn rất nhập vai, nói: “Hừ, tôi không tin một người phụ nữ như cô nuôi nổi một đứa con, rời khỏi tôi thì tuyệt đối không sống tốt được! Thấy cô đáng thương như vậy, Vương Miễn tôi sẽ ra đi tay trắng, tiền tiết kiệm, nhà cửa, con cái đều thuộc về cô. Sau này cho dù tôi có đi ăn xin, cũng không thể để gia đình em trai tôi đói được!!”
Bố mẹ chồng tôi: “...”
Này thì không cần lắm đâu…
4
Nhiều năm qua, tôi và Vương Miễn đã trợ cấp không ít cho bố mẹ chồng và em trai em dâu của anh.
Khi Vương Trọng kết hôn, nhà em dâu đòi tiền sính lễ là mười tám vạn tám, còn đòi nhà mới ở thị trấn, tiền vàng, tiền quần áo, v.v.
Bố mẹ chồng tôi đã dốc hết tiền của mình nhưng vẫn còn thiếu khá nhiều, liền mở lời với tôi và Vương Miễn, vay một cái là hẳn hai mươi vạn.
Nói là vay nhưng thực ra không thể trả được.
Tôi tức đến đau cả gan, hóa ra lúc cưới tôi thì một xu cũng không chịu bỏ ra, lúc nào cũng than nghèo kể khổ, đến lúc cưới con dâu út thì lại đồng ý hết?
Còn phải dùng tiền của tôi nữa chứ?