Đứa bé da đỏ
11
Tôi chậm rãi mỉm cười, một tay đặt lên nắm cửa.
Huệ Huệ sững sờ một lúc.
Ngay khi cậu ta quay người lại, có một vật vô hình đang chậm rãi ngồi dậy trong chậu m.á.u ở phía sau lưng cậu ta.
Bên trong đó, căn bản không phải là m.á.u chó mực.
Bây giờ ở địa phương rất ít chó, người ta đều nuôi chó thành thú cưng, lấy đâu ra chó mực để trừ tà?
Ở trong trường, nhiều nhất vẫn là mèo đen, các loại mèo khác.
Và mèo cực kỳ ác độc.
Máu của chúng chính là liều thuốc bổ nhất.
Khi tôi đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng hét của Huệ Huệ, cậu ta muốn lao tới nhưng lại ngã nhào xuống đất.
Có thứ gì đó, từ chậu bò lên, bò đến trước mặt cậu ta.
Nó bây giờ không thể nhìn thấy, nhưng tàn nhang mà Huệ Huệ uống lúc nãy giống như tàn nhang mà nó đã ăn qua.
Trong bụng của cậu ta là những hạt chu sa đẫm m.á.u mà nó đã từng liếm.
Những mùi vị này giúp nó tìm được người mẹ tạm thời này.
Vòng ngọc của Huệ Huệ bị đứt nằm ngay trước mặt cậu ta.
Vật nhỏ đó bò qua không được, chỉ có thể run rẩy đứng dậy, cúi đầu, nước bọt và đồ vật trên mặt tí tách rơi xuống trước mặt Huệ Huệ.....
Tôi đóng cửa lại.
Huệ Huệ chưa chết.
Ma quỷ không thể trực tiếp g.i.ế.c người, chúng chỉ có thể khiến người ta tự sát.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Khi tôi cùng thầy chủ nhiệm và cô quản lý mở cửa, Huệ Huệ đã mất đi cảm giác.
Ký túc xá bừa bộn, trên người, tay và mặt của cậu ta đều có máu.
Có vài con mèo đen đang run rẩy ở gầm giường.
Huệ Huệ từ kẻ hôi hám trở nên mang tiếng xấu vì tàn ác với động vật, bây giờ đang là người đáng ghét nhất trường.
Cậu ta dường như bị dọa đến ngốc, không thể nói được gì.
Bây giờ mọi người bắt đầu bàn tán không ngừng, thảo luận cậu ta chọc phải những thứ bẩn thỉu nên gặp báo ứng.
Kh tôi nhìn thấy Chúc Đại Đồng đến, phản ứng đầu tiên của tôi là thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên thể dục ở phía sau cũng sờ ngực.
Huệ Huệ đột nhiên hét lên phát điên, các bác sĩ từ bệnh viện tâm thần đã đến ép và đưa cậu ta lên xe.
Chiều hôm đó, tôi đem theo đoạn ghi âm đến phòng hiệu trưởng.
Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ có ba yêu cầu.
Suất tuyển thẳng ban đầu cho Huệ Huệ, tôi yêu cầu họ đưa cho Trương Đan.
Đồng thời sa thải chủ nhiệm và giáo viên thể dục ghê tởm.
Điều thứ ba là một suất tuyển thẳng khác.
Tôi chậm rãi nói: “Tôi đã gánh vác rất nhiều cho trường, tôi chỉ mong muốn nhận được sự đền bù duy nhất.”
Dù sao đi nữa, họ sử dụng suất tuyển thẳng một cách không rõ ràng, vậy thì họ có thể sử dụng nó cho những người cần thiết như tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dua-be-da-do/11.html.]
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tôi mới đi tìm Trương Đan.
Trong căn nhà gỗ trong góc của một ngôi làng, bố của cậu ấy không có ở đó, trong nhà như một mớ hỗn độn, giống như là bị đạp phá.
Cậu ấy vẫn ngồi trong góc, ôm một con búp bê bẩn thỉu.
Cậu ấy mời tôi uống nước, tôi kiên nhẫn uống từng ngụm.
Nước có vị rất lạ.
Sau lưng cậu ấy, là những bức tranh nhàu nát, quần áo rách nát, bên trong có một cái nội y mới.
Tôi nhìn nội y mới đó, đó là cái tôi vừa mới tặng cho cậu ấy.
Tôi vào phòng, nói với cậu ấy về quyết định của nhà trường.
“Suất tuyển thẳng, học bổng của trường đều có, chúc mừng cậu.” Tôi mỉm cười nói với cậu ấy.
Cậu ấy nghe xong liền cười.
Cười rất lâu.
Sau đó đưa tay lên chải tóc.
“Vậy cậu muốn tôi cảm ơn cậu phải không?”
Cậu ấy đưa tay vuốt tóc, trên mặt lập tức dính máu.
Tôi cau mày nhìn kỹ hơn mới phát hiện, mười ngón tay của cậu ấy toàn bộ đều có máu.
“Cậu làm sao vậy? Tay của cậu?”
Trương Đan cười khổ: “Đứa bé không có sữa uống, mỗi ngày đều nói với tôi là đói, bên ngoài ăn không đủ no.” Nói xong cậu ấy nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Nghe nói sữa mẹ được biến đổi từ m.á.u nên ăn như vậy cũng được.”
Trương Đan giơ tay lên cho tôi xem, cậu ấy vừa cử động, bức tranh màu đen trắng trên tường, thật bất ngờ đó là người bố câm điếc của cậu ấy.
Nhưng.....làm sao có thể được?
Tôi ngạc nhiên hoảng sợ nhìn Trương Đan.
“Chú.....làm sao vậy?”
Đôi mắt cậu ấy trắng bệch, lạnh lùng nhìn tôi: “Sao vậy? Chu Tình, cậu không biết sao? Bố tôi .....chết rồi.”
“Sao lại vậy chứ?” Tôi muốn rút lui nhưng phát hiện cánh cửa phía sau lưng tôi đã đóng từ lúc nào.
“Có một đêm nọ, đột nhiên có người đến nhà tôi, nói là tôi không chịu phục, gọi bạn bè cố ý dụ dỗ Lý Lực, khiến anh ta bị dọa sợ, họ không tìm được người đó, liền muốn xem có phải lần trước cho tôi “phần thưởng” chưa đủ hay sao. Bọn họ đến đập phá nhà tôi, cậu cũng biết, trong thôn này loại người nào cũng có, tất cả bọn họ đều không muốn phiền phức. Bố tôi nghe không hiểu và xung đột với bọn họ, đ.â.m vào cửa, c.h.ế.t rồi.”
Cậu ấy ấn ngón tay vào miệng, đôi mắt ngấn lệ: “Chảy rất nhiều máu, trong phòng toàn mùi m.á.u tanh. Tôi nghĩ trước khi c.h.ế.t ông ấy cũng không rõ, sao lại có nhiều người đột nhiên đến gây chuyện. Ông ấy mãi mãi không bao giờ hiểu được, con gái ngoan của ông ấy sao lại gặp phải những điều xui xẻo đó? Cậu có sẵn lòng đi nói với ông ấy không? Người bạn thân nhất của tôi, Chu Tình.”
Khi cậu ấy đang nói, có một mùi hôi quen thuộc lại xuất hiện.
Đó không phải là mùi hôi thối giống như Huệ Huệ sao.
Nhưng lần này, mùi hôi đó đến từ tôi.
Đôi chân lạnh, theo mu bàn chân lan ra.
Tôi nhìn thấy những dấu chân nhỏ màu đen xuất hiện ở mu bàn chân mình.
Tôi thấy gót chân mình nhấc lên không kiểm soát, tôi cảm thấy đau dữ dội ở ngực, tôi muốn nói nhưng không nói được.
Tôi chỉ nghe thấy giọng dịu dàng của Trương Đan, giống như lần đầu gặp nhau, cậu ấy nhẹ nhàng nói.
“Xin chào, tôi là Trương Đan.”
Bây giờ, cậu ấy nói với tôi.
“Xin chào, bây giờ đi c.h.ế.t đi.”