Đi Họp Lớp Cấp 3, Tôi Gặp Lại Bạn Trai Cũ Giờ Đây Đã Trở Thành Tổng Giám Đốc

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

ôm cháu gái, Trần Thuật lặng lẽ lái xe rời .

Con nhóc trong lòng vẫn còn vùng vẫy, còn chiếc xe của chị ruột – Tần Sắt dừng ở xa.

Hóa là nó thấy xe của mới bắt đầu gọi "" đấy.

đặt nó xuống đất, nó lon ton chạy về phía Tần Sắt.

là thứ nhỏ vô ơn, chăm nó bao lâu thấy gọi "" lấy một tiếng, thế mà bỏ nó du lịch xuất hiện là gọi ngay một cách mật.

"Em gặp ?"

Tần Sắt vẫn đeo kính râm, bế con về phía .

thì ngơ ngác, chẳng hiểu chị đang cái gì.

"Trần Thuật đó. Chị gặp , thấy thế nào?"

"Cái gì với cái gì..."

"Gần đây công ty bố dự án hợp tác với bên Trần Thuật. Bố cũng độc nên giới thiệu cho em. Chỉ là hồi cấp ba một mối tình đầu thành, kiểu bạch nguyệt quang , đến giờ vẫn yêu ai. Em cũng còn nhỏ nữa, thử xem?"

như sét đánh. "Thử" mà sai là thành "tử" đó chị ơi!

Vậy là hình tượng bà đơn từng ly hôn của , từ đầu thấu?

Tình cảnh của , chắc bố – cái loa phát thanh khổng lồ kể sạch sẽ hết .

"Họp lớp ? Hai là bạn học cấp ba , cái bạch nguyệt quang đó em quen ?"

gượng, rụt rè giơ một ngón tay chỉ chính .

"Là em á?"

Tần Sắt nhíu mày từ đầu đến chân:

"Vậy mắt thẩm mỹ của cũng... lạ ghê."

Chị gái , cần thiết em gái ruột kiểu đó ?

...

Phản kháng vô hiệu. Ba ngày buổi họp lớp, đẩy thẳng đến mặt Trần Thuật.

Quất Tử

Trước khi khỏi nhà, Tần Sắt dặn dặn , bắt trang điểm cho thật xinh.

"Mắt kẻ đậm thế , em  bạch nguyệt quang là gì hả?"

Cuối cùng chị tự tay giúp trang điểm kiểu tự nhiên thanh thoát, kéo lên xe chở đến tận nơi.

"Đây là đối tác của bố, lời chị, ngoan ngoãn mà đó!"

Điểm hẹn là một quán cà phê ở phía Bắc thành phố. Tần Sắt đưa đến sợ chạy mất, đóng cửa xe cái rầm là lái luôn.

hít vài khói xe, đầu thì đụng ngay ánh mắt của Trần Thuật đang qua lớp kính.

Trần Thuật xưa nay vốn nhiều lời, bây giờ cũng thế.

Ngày xưa coi như cái thùng rác tâm sự, còn bây giờ dám coi "Tổng giám đốc Trần" là thùng rác nữa?

Làm freelancer vẽ tranh ở nhà nhiều năm, khả năng xã giao của hình như thoái hóa mất . Không dám dày mặt ba hoa như hôm họp lớp nữa.

"Không gặp đến ?"

Anh thở dài, phần bất lực.

"Không ..." vội vã xua tay. "Chỉ là lâu quá gặp, gì thôi."

"Nói thử về gã chồng cũ đáng ghét của em?"

ngơ ngác ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp nụ kịp tắt nơi khóe môi .

"Cái tên suốt ngày ong bướm bên ngoài, cuối cùng bỏ mang theo thứ gì ."

"Cái... cái đó thì gì mà ."

lắp bắp nâng ly uống một ngụm nước lạnh, tỉnh táo hẳn .

Trần Thuật gọi phục vụ đến, đổi ly nước lạnh của thành nước ấm.

Hồi cấp ba, dày yếu, ăn nhiều một chút là đau, thuốc tiêu hóa nhai như kẹo.

Vậy mà mê ăn cay, ăn lạnh — Trần Thuật lúc chính là "quản lý sức khỏe" của , ba bữa cơm đều cùng, nghĩ đủ cách để tìm đồ ăn ngon mà vẫn cho dày .

Bây giờ nghĩ , hồi đó Trần Thuật thật sự đối xử với . Tuy là tình yêu học trò, nhưng hai đứa hợp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-hop-lop-cap-3-toi-gap-lai-ban-trai-cu-gio-day-da-tro-thanh-tong-giam-doc/chuong-3.html.]

vẫn hiểu vì năm đó lời chia tay.

Đang mải nghĩ ngợi, nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt lên.

Không cà phê cho , nhưng bánh thì bày đầy mặt.

chọn một chiếc macaron màu lam nhạt, ngạc nhiên nhận hương vị giống hệt chiếc từng ăn nhiều năm .

Mà hồi bọn nghiệp cấp ba, tiệm bánh ngon chuyển nơi khác .

Giờ nếm đúng hương vị xưa, khỏi Trần Thuật đầy nghi ngờ.

"Vẫn là thợ bánh cũ đấy."

Ánh mắt Trần Thuật tập trung, như trong mắt chỉ .

" tìm ông lâu, cuối cùng cũng tìm ."

Anh luôn những chuyện lớn lao bằng giọng nhẹ tênh. từng đặt đồ gần hết các quán ở đây, cũng từng tìm hương vị .

Có lẽ Trần Thuật tốn mấy năm mới tìm thợ đó, đang ẩn trong quán cà phê nhỏ .

"Tiêu Tiêu, mười năm . Em vẫn thích những thứ , còn ... vẫn thích em như xưa."

"Em thể... ở bên ?"

đang nhai một miếng macaron màu vàng nhạt, sững sờ .

Qua đôi mắt Trần Thuật, như thấy thiếu niên năm nào mặc áo sơ mi trắng đơn giản mà vẫn tỏa sáng trong tim .

"Vậy năm đó... chia tay với ?"

Năm đó cái tên Trần Thuật, đầu tiên là từ miệng bạn - một học bá môn Toán giỏi đến mức khiến phát bực.

từ khi đỗ ngôi trường trọng điểm là bắt đầu buông xuôi, cứ lững thững ở mức trung bình của khối.

Lần đầu tiên chuyện với Trần Thuật là vì chép bài tập Toán của . Anh từ chối, đưa chép thật.

khi thành bạn gái của , thái độ đổi, chuyển sang giảng bài cho .

loạng choạng thế mà cũng thi đỗ một trường đại học loại 1 trong thành phố, nghĩ chắc cũng nhờ phần nào công sức của Trần Thuật.

tự đại mỹ nhân, trang điểm lên thì cũng tạm .

Bài tập của Trần Thuật thường bạn bè đặt , hôm tranh thủ lúc lớp trưởng thu bài, mới vội vàng lấy , từng giây từng phút chép lia lịa, lật giở từng trang vở gọn gàng sạch sẽ, nhịn cảm thán một câu:

"Trần Thuật, bạn trai thì mấy..."

"Được thôi."

Nửa câu của " sẽ là đầu tiên chép bài của " liền nghẹn nơi cổ họng.

Từ hôm đó, như một giấc mơ, Trần Thuật cứ thế trở thành bạn trai .

( Truyện dịch bởi Quất Tử, audio youtube Quất Tử Audio )

Trong ký ức, luôn kiên nhẫn như , xếp hàng dài trong căn-tin, giảng giảng đề toán cho .

Cũng vì thế mà hôm đó, khi ở hành lang, lưng với ánh sáng, lời chia tay, sững lâu, trong tay còn nắm chặt món quà nhỏ định tặng  .

Giờ đây gặp , câu hỏi suốt mười năm lời giải đáp một nữa trỗi dậy.

Rốt cuộc là vì ?

"Vì em thích ."

Trần Thuật đẩy miếng bánh cắt nhỏ về phía .

"Không đủ thích ."

Chiếc nĩa nhỏ của chuẩn xác xiên quả dâu tây mặt bánh, trong đầu bỗng hiện lên lời tỏ tình mang tính đùa giỡn của năm .

Mười năm rõ ràng là quãng thời gian dài, mà từng giây từng phút bên Trần Thuật hiện rõ mồn một như mới hôm qua.

"Em thích món hoa quả dầm ở con phố bên trái trường, ngày nào cũng ăn thịt viên trong căn-tin, thích ăn cay uống lạnh nhưng dày yếu... Anh thể lúc em đến với chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng thì thật sự sa ."

"Anh từng ghen với tất cả những thể chuyện lớn tiếng, đùa cùng em. Anh tự hỏi, liệu một ngày nào đó, cũng thể giống như họ, như sẽ đến gần em thêm một chút."

"Ngày em tỏ tình với , là ngày may mắn nhất trong cuộc đời ."

"Hóa ông trời thật sự thấy lời ước của , đưa con gái yêu nhất đến mặt ."

Trần Thuật từng câu từng chữ, mà chút khí thế còn sót trong cũng tan biến sạch sẽ.

Nếu năm đó Trần Thuật đối mặt hỏi thật sự thích , cũng chỉ thể hối hận mà thú nhận, đúng là đủ thích.

Một câu đùa, một coi như châu báu, vui mừng vì nó suốt bao năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận