Khi Mai đưa bệnh viện, cô gần như mệt lả. Trước mắt cô mờ , chỉ còn ánh đèn loang loáng trần nhà bệnh viện. Cô , chuyện thai… chắc chắn thể giấu thêm nữa .
Bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu, hồi sức và kiểm tra sức khỏe diện cho cô, bao gồm cả xét nghiệm máu.
Bệnh viện do tập đoàn Lâm Thịnh tài trợ, kết quả nhanh chóng chuyển tới tay Tư Vũ. Anh cẩn thận một lượt, ánh mắt như đóng đinh, dán chặt tờ giấy siêu âm.
Có thai… 6 tuần.
Thời gian trùng khớp.
Vậy là cô… thật sự thai.
Những biểu hiện gần đây của cô, cũng mơ hồ đoán phần nào. Chỉ là vẫn cần một bằng chứng cuối cùng để xác nhận. Và giờ đây, kết quả rõ ràng, đúng như những gì từng nghi ngờ.
Mai chuyển phòng hồi sức đặc biệt. Cô vẫn mê man tỉnh.
Tư Vũ trong phòng bệnh, đầu óc ngừng tính toán. Từ nhỏ đến lớn, việc đều sắp xếp và cân nhắc kỹ lưỡng.
Còn cô… cùng với đứa bé trong bụng — là một biến quá lớn, trong kế hoạch cuộc đời .
Khi Mai mơ màng mở mắt, ngây ngốc lên trần nhà, cô vẫn phân biệt đang ở .
Tư Vũ bên giường, chăm chú gọt táo. Thấy cô tỉnh , động tác của khẽ dừng, nhưng vẫn lên tiếng ngay.
Mai chớp mắt vài . Phải mất một lúc, cô mới xâu chuỗi những gì xảy , bàng hoàng nhận … đang ở bệnh viện.
Và Lâm Tư Vũ cũng ở đây.
Cô chống tay định dậy, như trốn tránh hiện thực, nhưng dường như quá muộn.
Tư Vũ cau mày, quát:
“Cô định ? Muốn chạy trốn?”
Anh đặt mạnh quả táo xuống bàn, bật dậy. Thân hình cao lớn che khuất ánh sáng mắt cô.
“Cô gì ?”
Ngón tay bóp chặt cằm cô, ép cô ngẩng lên thẳng .
“Cô t.h.a.i . Sáu tuần. Vậy mà cô còn dám giấu.”
Giọng lạnh lẽo:
“Cô định dùng đứa bé uy h.i.ế.p ? Hay là mưu cầu thứ gì khác?”
Từng lời cay nghiệt như lưỡi d.a.o sắc, cứa sâu lòng cô.
Mai uất ức bật .
“ mưu cầu gì từ cả… cũng cần chịu trách nhiệm.”
Giọng cô run rẩy:
“Chỉ cần… chỉ cần buông tha cho . Thả rời …”
Cằm cô gần như bóp nát. Đôi mắt Tư Vũ đỏ lên vì giận dữ.
“Ha…”
Anh lạnh:
“Buông tha cô? Cô đừng mơ.”
“Buông… !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-dinh-menh-gira/chuong-24-dua-be-p1.html.]
Vì đau, Mai đ.á.n.h mạnh tay . Lúc Tư Vũ mới chịu buông .
Anh hít sâu một , gằn giọng:
“Đứa trẻ , nếu cô cần thì phá .”
“ chấp nhận một đứa con ngoài giá thú.”
Giọng trầm xuống, lạnh đến tàn nhẫn:
“Và cũng chắc… nó là của .”
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Mai trắng bệch. Toàn lạnh buốt như rơi xuống hầm băng.
Anh … mà dám nghi ngờ cô.
Còn bắt cô… phá thai.
Mai bật thê lương, nước mắt rơi xuống:
“Phải. Đứa trẻ liên quan gì tới .”
“Vậy phiền cút ngoài.”
“ thấy nữa.”
Sức mạnh bản năng của tình mẫu t.ử bộc phát. Mai dùng hết sức ném chiếc gối về phía Tư Vũ.
Lúc , trong lòng cô chỉ còn sợ hãi và chán ghét .
“Cô…”
lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở.
Linh như cơn lốc nhỏ lao thẳng , phía là Tuấn Minh.
“Mai ơi! Mày ?”
“Sao mới xa tao mấy ngày mà mày nhập viện thế ?”
Linh xót xa bật khi hình nhỏ gầy của Mai. So với , sức khỏe cô trông còn sa sút hơn nhiều.
Hai cô gái ôm chầm lấy .
Mai vì uất ức, tủi nhục.
Linh vì lo lắng và nhớ thương bạn.
“Mày… mày đây?”
“Còn tiệm bánh thì ?”
Gặp Linh, lòng Mai nhẹ nhõm hơn hẳn. Ít nhất ở nơi đất khách quê , cô vẫn còn một bạn tri kỷ.
“Mày lâu quá tao thấy lo.”
“Hơn nữa cũng lâu tao du lịch, nên tiện thể đặt vé bay đây luôn.”
Linh lúc mới để ý, ngoài Tuấn Minh còn một đàn ông khác trong phòng. Cô ngẩng đầu lên.
Trong đầu lập tức bật một chữ: soái.
“Anh … là ai ?”
Niềm vui nhen lên trong lòng Mai lập tức vụt tắt.
Cô khẽ run , cúi đầu im lặng.