Để Trả Thù Cho Bạch Nguyệt Quang, Anh Ta Cưỡng Ép Cắt Bỏ Tuyến Thể Của Tôi
Chap 5
9
"Niệm Niệm!"
Tống Thời Việt hoảng loạn lao đến ôm tôi, trong khi tôi nôn đến trời đất quay cuồng.
Cảm giác buồn nôn, thật sự rất buồn nôn.
Tôi đỏ mắt, tay ôm lấy bụng, cất giọng yếu ớt:
“Các người đi đi, tôi không cần sự giả vờ thương hại của các người.”
“Những gì các người nói ở cửa, tôi đều nghe hết. Đừng diễn nữa.”
Cả căn phòng im bặt, khuôn mặt họ lập tức trở nên bối rối, tái nhợt.
Tôi yếu ớt tựa vào giường, Tống Thời Việt hối hận đến mức quỳ trên sàn, nắm lấy tay tôi.
“Là lỗi của anh, xin em cho anh một cơ hội để yêu em lại từ đầu, được không?”
“Niệm Niệm, đừng rời bỏ anh…”
Tôi không kìm được bật cười. Trong lòng nghĩ, Tống Thời Việt sao lại ngây thơ đến vậy, nghĩ rằng chỉ vài câu nói có thể xóa sạch những tổn thương trong quá khứ.
Yêu tôi lại từ đầu ư? Nhưng tôi đã chẳng còn sức để đáp lại tình yêu của anh nữa.
Tôi rút tay ra, nhìn anh lạnh lùng, nhẫn tâm xé toạc những vết thương chôn giấu trong lòng
“Khi anh trai mất, tôi cũng phải vào viện cấp cứu, cha mẹ không đến thăm tôi một lần"
"Còn anh thì xông vào, bóp cổ tôi, hỏi tại sao người c.h.ế.t không phải là tôi.”
“Sau này anh cưới tôi về nhà, mỗi lần tôi phát tình, anh trói tôi lại, thờ ơ nhìn tôi tự mình chịu đựng mà không có thuốc ức chế.”
“Tuyến thể của tôi mưng mủ, lở loét, vì kìm nén các đợt phát tình mà không có thuốc, nó đã hỏng từ lâu rồi"
“Về đến nhà, cha mẹ cũng ghét bỏ tôi, oán trách anh trai tại sao lại hy sinh để cứu tôi"
“Đến ngày giỗ anh trai, anh uống say, đè tôi xuống trước di ảnh của anh ấy, ép tôi quỳ xuống xin lỗi"
“Khi tôi nằm trên bàn mổ, buộc phải phá bỏ đứa bé, cắt bỏ tuyến thể, anh vẫn còn do dự, nghĩ rằng tôi có thể đang nói dối"
Từng câu từng chữ, tôi bình tĩnh kể lại những hành vi tàn nhẫn của họ trong quá khứ. Tống Thời Việt hoàn toàn sụp đổ.
Anh quỳ xuống đất, tự tát mạnh vào mặt mình, tiếng vang khô khốc giữa căn phòng. Tôi định tiếp tục xé toang những vết sẹo chưa lành.
“Đừng nói nữa, Niệm Niệm, anh xin em, đừng nói nữa!”
“Xin em…”
Giọng anh khàng đặc, cuối cùng sụp đổ đến mức ho ra một ngụm máu.
10
Căn phòng hỗn loạn, vô số bác sĩ lao vào cứu chữa.
Tôi nằm trên giường, cảm thấy cơ thể mình ngày càng kiệt quệ.