Ngoài ta và tỳ nữ không được cùng chủ nhân dùng bữa, tất cả mọi người đều trúng độc.
Lý thị và Lý Hoài Trạch có lẽ do ăn nhiều, lập tức thất khiếu chảy máu, còn về Ôn Như Ngọc và Hứa Bích Liên, cũng ngã xuống.
Đợi đến khi đại phu vội vã tới nơi, mẫu nữ Lý thị đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Ôn Như Ngọc cũng chỉ còn một hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn không thể cứu được.
Còn về Hứa Bích Liên, có lẽ vì ăn ít, sau khi Phỉ Viễn Quyết cho uống giải dược, lại thoát được một kiếp.
Thấy ta vẻ mặt kinh ngạc, Phỉ Viễn Quyết gọi ta đến một bên, thì thầm giải thích: “Ta biết nàng lén lút đang điều tra gì, những thứ nàng muốn điều tra ta đã điều tra ra rồi.
“Để Hứa thị cứ thế c.h.ế.t đi, thật sự là quá dễ cho bà ta.”
Nước mắt lúc này lập tức trào dâng.
Quả thật ta đã điều tra ra được một chút manh mối, nhưng dù sao cũng không tiện hành động như nam nhân, thêm vào đó hắn lại có chức quan trong người, đúng là tiện lợi hơn ta rất nhiều.
Vì thế ta chắp tay hành lễ với hắn: “Đa tạ Phỉ đại nhân.”
Chuyện cả Lý gia bị đầu độc làm chấn động cả kinh thành.
Nhị tiểu thư của Thượng thư lệnh g.i.ế.c phu hại mẫu, ngay cả Hoàng đế cũng kinh ngạc.
Cả kinh thành cũng truyền tai nhau ầm ĩ.
Mặt mũi mà phụ thân ta từng xem trọng nhất, giờ đây không đáng một đồng, người dân qua đường, ngay cả kẻ ăn xin co ro trong xó tường, cũng đều bàn tán xôn xao về chuyện này.
Phụ thân ta đã xin nghỉ bệnh một thời gian, không lên triều nữa, cả ngày trốn trong nhà không ra ngoài.
Sau khi Hứa Bích Liên tỉnh lại, ta đích thân đến thăm.
Thấy ta, Hứa Bích Liên vội vàng mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi không sao? Như Ngọc đâu rồi?”
Mỗi bước mỗi xa
Ta bình tĩnh đáp: “Nữ nhi của bà đã c.h.ế.t rồi. Còn về việc tại sao ta không sao, bởi vì ngày đó ta không khỏe, còn chưa động đũa đã đi ra ngoài rồi mà, mẫu thân không nhớ sao?”
Hai mắt Hứa Bích Liên lập tức đỏ ngầu, bà ta trừng trừng nhìn ta, nghiến răng hỏi: “Có phải ngươi không? Có phải ngươi đã giở trò không?”
Ta cười nói: “Có phải ta hay không không quan trọng, nhưng giữa ta và bà còn một chuyện cũ cần giải quyết.”
Nói xong, ta vỗ tay, lập tức từ bên ngoài xông vào mấy tên thị vệ, đồng loạt vây quanh giường Hứa Bích Liên.
Ta nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dao-dao-dang-duoc-cho-mong/chuong-8.html.]
“Hứa Bích Liên, đừng tưởng những việc bà làm thần không biết quỷ không hay. Ai cũng nghĩ ngươi là bạn thân khuê phòng của mẫu thân ta, nhưng thực ra bài ngưỡng mộ phụ thân ta, sớm đã nảy sinh ghen tị với mẫu thân ta, năm đó lại nhân lúc mẫu thân ta sinh nở, bỏ hồng hoa vào bát thuốc kéo dài sự sống của ngài ấy, khiến ngài ấy huyết băng không thể kiểm soát, cuối cùng mất m.á.u mà chết. Còn bà, lại như ý nguyện, gả cho phụ thân ta.”
“Giờ đây nhân chứng đầy đủ, xem bà còn ngụy biện thế nào!”
Nhìn những gương mặt quen thuộc mà ta mang đến, Hứa Bích Liên sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Mà ta lại ghé vào tai bà ta, thì thầm: “Bà đoán không sai, trước đây tất cả mọi chuyện đều do ta làm, bao gồm việc đổi chén rượu của nữ nhi bà và ta, thậm chí còn bao gồm việc kích thích nữ nhi bà, ly gián mẫu nữ các ngươi, đều là ta làm.
“Ôn Như Dao ngày xưa đã c.h.ế.t rồi, ta bây giờ, là ác quỷ bò về từ Điện Diêm La, nếu không, làm sao có thể tiên tri biết trước?”
---
Hứa Bích Liên bị dẫn đi.
Như Phỉ Viễn Quyết đã nói, hắn thật sự đã làm rõ sự thật năm đó, thậm chí còn tìm được cả nhân chứng còn sống.
Chính vì hắn đã tốn bao công sức tìm được tất cả chứng cứ, Hứa Bích Liên không phụ lòng mong đợi, bị tống vào đại lao và bị phán tử hình.
Phụ thân ta cũng không thoát khỏi.
Mặc dù không làm điều ác, nhưng chuyện trong nhà vẫn khiến Thánh thượng nổi giận.
Hoàng đế thịnh nộ, mắng ông bất tài, dạy con không đúng cách, nhìn người không sáng suốt, làm mất mặt Hoàng đế, nên đã bãi miễn chức quan của ông, giáng xuống Kiềm Châu.
Kiềm Châu đường xa vạn dặm.
Từ kinh thành mà đi, phải xuyên qua Tần Lĩnh, qua Tử Ngọ Cốc, rồi mới đến Hán Trung.
Tiếp đó đến Đạt Châu, Lương Bình, Điếm Giang, Lạc Ôn, Phù Lăng, rồi chuyển sang đường thủy đi thuyền ngược dòng Ô Giang mà lên, qua Võ Long, Bành Thủy, cho đến cuối cùng, men theo Uất Giang ngược dòng, mới có thể đến nơi.
Nhưng dù có thể bình an đến Kiềm Châu, vẫn còn một điểm cuối cùng.
Kiềm Châu nhiều chướng khí, theo tài liệu ta đã tra cứu, những người bị giáng chức đến đây, số người có thể sống sót qua vài năm rất ít ỏi.
Vì vậy, phán quyết này, ta rất hài lòng.
Lúc rời đi, phụ thân ta nắm tay ta nước mắt đầm đìa, không ngừng xin lỗi ta.
“Xin lỗi, Dao Nhi, đều là phụ thân vô dụng, có lỗi với con, không những không bảo vệ tốt cho mẫu thân của con, mà còn liên lụy con cùng phụ thân chịu khổ.”
Ta nhàn nhạt cười, rút tay ra khỏi tay phụ thân, nói: “Phụ thân sai rồi, lần này người chịu khổ chỉ có phụ thân thôi.”
Phụ thân ta sững sờ, Phỉ Viễn Quyết đã bước lên, chắp tay với ông: “Nhạc phụ đại nhân an tâm lên đường, Hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn, ngài yên tâm, A Dao cứ giao cho tiểu tế chăm sóc là được.”