Phụ thân rất nhanh đã trở về.
Cả Ôn phủ trên dưới bận rộn, làm một bàn đầy ắp thức ăn.
Sau ba tuần rượu, mẫu thân nhân lúc phụ thân đang vui vẻ, mở miệng nói: “Lão gia, không biết mấy ngày nay ngài có nghe được lời đồn bên ngoài hay không?
“Mọi người đều nói lão gia ngài trọng tình trọng nghĩa, Lý gia sa sút rồi cũng nhận mối hôn sự này.”
Phụ thân nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, lập tức đặt chén rượu xuống hỏi: “Ta nói muốn nhận mối hôn sự này khi nào?”
Mẫu thân giả vờ không biết, liền nói chuyện bên ngoài đã truyền khắp nơi, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng biết chuyện này cho phụ thân nghe.
Cuối cùng gạt đi nước mắt nói: “Tướng công, thiếp biết chuyện này uất ức cho Dao Nhi, nhưng sự việc đã đến nước này…”
Nhìn mẫu thân còn muốn tiếp tục làm bộ làm tịch, ta trực tiếp ngắt lời bà ta:
“Phụ thân, mẫu thân, Dao Nhi không gả.”
“Trong nhà đâu phải chỉ có mình con là nữ nhi, tại sao mẫu thân cứ khăng khăng người gả đi lại là Dao Nhi?”
Lời vừa dứt, mẫu thân lại kéo tay ta khóc lên: “Dao Nhi, mẫu thân biết con không muốn gả, nhưng Hoàng đế đã mở kim khẩu, ta và phụ thân con cũng không còn cách nào khác.
“Thật ra mẫu thân cũng từng nghĩ đến việc để muội muội con đi, nhưng Phỉ Viễn Quyết hai ngày trước mới đến dạm hỏi, có ý muốn kết thân với muội muội con.”
Phụ thân cũng lúc này kinh ngạc thốt lên: “Phỉ Viễn Quyết? Đây chính là tân quý triều đình, không chỉ tài hoa xuất chúng mà còn trẻ tuổi tài giỏi, tiền đồ vô lượng, nếu kết thân với hắn quả là một chuyện tốt.
“Nhưng phải để Dao Nhi gả cho Lý Hoài Trạch… Tuyệt đối không thể.”
Phụ thân lắc đầu, thở dài một hơi: “Thế này đi, sáng mai vào triều, ta sẽ tìm cơ hội nói với Hoàng thượng, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.”
Đang nói chuyện, ta đỡ trán, loạng choạng đứng dậy.
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi có lẽ tửu lượng không được, hơi chóng mặt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.”
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân gật đầu, vẫy tay, ta miễn cưỡng hành lễ, dưới sự dìu đỡ của Xuân Đào đi ra ngoài.
Đi đến cửa, nghe thấy tiếng Ôn Như Ngọc cũng vang lên: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi cũng có chút không thoải mái.”
Về đến phòng vừa nằm xuống, Xuân Đào vừa đắp chăn cho ta xong, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng ma ma: “Xuân Đào, phu nhân gọi ngươi qua một chuyến.”
Xuân Đào đáp lời vội vã rời đi.
Chỉ là nàng ấy vừa đi khỏi, thì ngay sau đó cửa phòng liền bị người ta mạnh mẽ đẩy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dao-dao-dang-duoc-cho-mong/chuong-2.html.]
---
Ta giật mình bật ngồi dậy khỏi giường, liền thấy Phỉ Viễn Quyết xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt hắn khi chạm vào ta, sự bối rối trong đáy mắt thoáng qua rồi biến mất.
Sau đó cung kính lùi lại hai bước, mặt không biểu cảm chắp tay nói: “Tại hạ không biết đây là khuê phòng của nương tử, vừa rồi thất lễ rồi, mong nương tử đừng trách.”
Ta nhàn nhạt đáp: “Không sao.”
Nhìn bóng dáng kia dần xa, ta lại đang suy nghĩ một vấn đề khác.
Chuyện xảy ra kiếp trước, dường như ta không hề thấy Phỉ Viễn Quyết…
Lần này hắn xuất hiện ở đây, rốt cuộc là chuyện gì?
Kiếp trước, ta bị mẫu thân tính kế, chịu khổ thất thân.
Bọn họ một đám người vây quanh ta trong phòng.
Mẫu thân trách mắng ta, nói ta thích Lý công tử thì cứ nói với bà ta, hà tất phải lén lút trong nhà, dù sao bọn ta sớm muộn gì cũng thành thân, sao lại vội vàng nhất thời.
Phụ thân ta nói ta làm mất mặt, sau khi giáng cho ta một cái tát thật mạnh, lớn tiếng mắng mỏ nói từ nay không nhận ta là nữ nhi nữa.
Ngay cả Ôn Như Ngọc cũng châm chọc ta, cười ta miệng nói không muốn, sau lưng lại làm những chuyện dơ bẩn làm nhục nhã gia phong.
Tất cả mọi người đều coi ta như hồng thủy mãnh thú, hận ta đến tận xương tủy, mà ta lại trăm miệng khó cãi.
Sau đó phụ thân ra lệnh ta đóng cửa sám hối, tùy tiện chọn một ngày, gả ta cho Lý Hoài Trạch.
Ta vĩnh viễn không quên những lời phụ thân với gương mặt tái mét vào ngày nói với ta xuất giá.
Ông nói:
“A Dao, con quá khiến phụ thân thất vọng.”
“Phụ thân vốn tưởng con là người hiểu chuyện nhất, không ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy…”
Ta nắm lấy cơ hội cuối cùng, còn muốn tự biện hộ cho mình, nhưng phụ thân lại giơ tay ngăn cản ta:
“Ván đã đóng thuyền, ta không muốn nghe những lời biện minh của con nữa.”
“Con đã làm ra chuyện xấu hổ như vậy, cũng đừng trách ta vô tình vô nghĩa. Bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng bao giờ quay lại.”
“Ngoài ra, của hồi môn mà mẫu thân con để lại, ta thấy cũng không cần đưa cho con nữa, kẻo dưới cửu tuyền bà ta biết con làm ra chuyện này, cũng sẽ rét lạnh tâm.”