Không lâu sau khi Ôn Như Ngọc trở về nhà chồng, lại có tin tức truyền đến.
Chỉ là lần này là người được sai đi truyền lời.
Người đó nói Lý Hoài Trạch sai Ôn Như Ngọc về mẫu gia xin tiền, Ôn Như Ngọc không chịu, bà mẫu và Lý Hoài Trạch liền động thủ.
Không ngờ Ôn Như Ngọc đang mang thai, chỉ vì mẫu tử hai người bọn họ động thủ, dẫn đến thai c.h.ế.t trong bụng.
Dù sao cũng là nữ nhi ruột của mình, Hứa Bích Liên nghe tin, chén trà cũng không cầm vững, hoảng hốt đứng dậy.
Thậm chí còn xin phụ thân, muốn đích thân đi thăm Ôn Như Ngọc.
Phụ thân ta đương nhiên sẽ đồng ý.
Mỗi bước mỗi xa
Hứa Bích Liên chuẩn bị xe ngựa, vội vã chạy đến nhà chồng của Ôn Như Ngọc.
Ta cũng muốn xem tình hình hiện tại của Ôn Như Ngọc, liền đi cùng.
Khi đến được Lý gia, liền thấy Ôn Như Ngọc đang nằm trên giường với sắc mặt cực kỳ tệ.
Ta lùi sang một bên, để hai mẫu nữ bọn họ ở riêng.
Ôn Như Ngọc hỏi: “Mẫu thân, người hài lòng chưa?”
Sau đó lại tự giễu cười một tiếng: “Có lẽ mẫu thân vẫn chưa hài lòng đâu nhỉ, chỉ khi ta chết, mẫu thân mới vui. Dù sao, đường đường chính chính là Thượng thư lệnh, lại có đứa nữ nhi vô dụng như ta.”
Hứa Bích Liên tức giận tột cùng, mạnh mẽ giơ tay lên, thoáng thấy khuôn mặt tái nhợt và đẫm lệ của Ôn Như Ngọc, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, lau đi vết nước mắt nơi khóe mắt nàng ta.
“Nữ nhi ngốc, nói gì linh tinh vậy, là mẫu thân hồ đồ, mẫu thân đồng ý cho con hòa ly, dù có phải liều cái mạng này, cũng phải thuyết phục phụ thân con.”
Ôn Như Ngọc chống người ngồi dậy, cười nói:
“Con không sao, không hòa ly nữa.”
“Mẫu thân, những ngày qua con nằm đây, con đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng đã hiểu được tấm lòng khổ sở của mẫu thân.”
“Huống hồ bà mẫu và tướng công cũng đã nhận ra lỗi lầm. Mẫu thân, người còn chưa từng ăn cơm con nấu phải không? Đã hôm nay đến rồi, hãy để nữ nhi đích thân nấu một bữa cơm cho người, coi như là một tấm lòng hiếu thảo.”
Hứa Bích Liên mắt đỏ hoe, dù thương nữ nhi, cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
---
Trong lúc Ôn Như Ngọc vào bếp nấu cơm, mẫu tử Lý thị đã quỳ xuống xin tha.
Lý thị hoảng sợ nói:
“Thân gia mẫu, bọn ta cũng không cố ý, Ngọc Nhi mang thai cũng không nói với ta, ta cũng không biết sẽ thành ra thế này.
“Nếu mà nói với ta, ta đảm bảo ngay cả một sợi tóc của con bé ta cũng không nỡ đụng vào, ai ngờ ngày đó ta chỉ vô tình va vào con bé một cái, con bé lại thành ra như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dao-dao-dang-duoc-cho-mong/chuong-7.html.]
Lý Hoài Trạch cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy nhạc mẫu đại nhân, nữ tế làm sao nỡ động vào Ngọc Nhi, chắc là nàng ấy giận dỗi con, mới nói linh tinh.”
Vừa nói lại hung hăng tự tát mình hai cái: “Nói đi nói lại đều là lỗi của nữ tế, nữ tế không nên không chăm sóc tốt cho Ngọc Nhi, là con đáng chết.”
Hứa Bích Liên đã không muốn nói thêm một lời nào với bọn họ nữa.
Bà ta lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, rồi từ tay nha hoàn nhận lấy một cái hộp nhỏ.
Cái hộp mở ra, bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộp.
“Đây là mười vạn lượng.”
Lý Hoài Trạch nhìn thấy ngân phiếu, mắt hắn ta sáng rực, nếu không phải kiếp này không còn liên quan gì đến hắn ta, ta thật muốn xông lên tát hắn ta hai cái.
Đúng lúc hắn ta định dùng hai tay đỡ cái hộp, Hứa Bích Liên lại đặt tay lên trên: “Muốn tiền không phải là không được, nhưng ta có một điều kiện, bây giờ ngươi hãy viết hòa ly thư, Ngọc Nhi ta muốn mang đi, từ nay về sau không còn dính líu gì đến Lý gia các ngươi nữa.”
Thật sự có chút buồn cười.
Ban đầu Lý Hoài Trạch yêu cầu trăm lượng vàng, thì có thể hủy bỏ hôn ước, Hứa Bích Liên một lòng muốn đẩy ta vào chỗ vạn kiếp bất phục, liền từ chối.
Giờ đây đích thân đến cửa, tay nâng mười vạn lượng bạc, chỉ cầu hòa ly.
Cũng coi như là một loại báo ứng.
Lý Hoài Trạch nhìn thấy tiền, đương nhiên đồng ý ngay.
Vừa lúc này Ôn Như Ngọc đã làm xong đồ ăn, liền gọi mọi người cùng ăn.
Mà ta nhìn những món ăn và rượu đã được dọn sẵn trước mặt, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ôn Như Ngọc đích thân rót rượu, mời từng người bọn ta, ta không dám mạo hiểm uống, lén lút đổ đi.
Đồng thời cũng nhận ra sự kỳ lạ ẩn hiện trong ánh mắt của Ôn Như Ngọc.
Đúng vậy, nàng ta hận tất cả những người có mặt ở đây.
Thấy mọi người đều đang ăn cơm, ta liếc nhìn đồ ăn trong bát, cười nói: “Ta thấy không khỏe lắm, xin phép một lát.”
Vừa bước ra khỏi tiểu viện, liền thấy Phỉ Viễn Quyết từ trên trời giáng xuống.
Khoảnh khắc vừa đáp xuống, người nọ đã kéo ta đến trước mặt hắn, sau đó đặt tay lên mạch ta thở phào nhẹ nhõm: “May mà không trúng độc.”
Ta tuy đã đoán được, nhưng vẫn bị lời nói của Phỉ Viễn Quyết làm cho kinh ngạc.
“Ngươi nói…”
Phỉ Viễn Quyết gật đầu: “Người ta phái đi điều tra, phát hiện Ôn Như Ngọc lén lút mua một ít thuốc độc, thêm vào đó nàng lại đến đây, nên ta lo lắng.”
Lời vừa dứt, trong nhà đã vang lên tiếng kêu thét: “Cứu mạng! Giết người rồi, mau đến đây!”