[Đam mỹ] Dụ Khởi

chương 23: Nỗi Khổ Tâm Của Dụ Minh

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 Khung cảnh mắt đây xa lạ, đến cả bên cạnh giờ đây cũng dường như xa lạ, ban đầu chút ngột ngạt quen nhưng khi chậm chạp cảm nhận,  dường như thấy thứ đang xảy xung quanh , một  gian hài hoà yên tĩnh cho Trần Dụ sự dễ chịu và  đó là sự bình dị mà  hằng mong .

 

 Giờ đây mới buông lỏng cơ thể thả lốp lốp bình dị, dòng chảy của thời gian bỗng dưng lắng xuống sự yên tĩnh lắng đọng ngày một rõ ràng hơn, Trần Dụ thể cảm nhận muôn vàn phân tử o xi đang nhẹ nhàng bay bỗng, chúng hề hối hả mà từ từ bình bình thản thản rơi xuống mặt đất.

 

 “Trần Dụ em giải thích .”

 

 “Trần Dụ xin , Trần Dụ em giải thích .”

 

 “Bóng gió, biến khỏi cuộc đời của tao và ”.

 

 “Cô gì thế? Sao cô dám đánh em ?”

 

 Tất cả sự yên tĩnh cảm nhận như bay vút lên trời cao, chúng kéo Trần Dụ trở về với hiện thực tàn khốc, mắt mở to thở nặng nề gấp gáp như đang nuốt chửng Trần Dụ ngay lập tức, Hữu Trí xoa xoa Trần Dụ: “Ông thế?” Rồi rót một cốc nước đưa đến miệng Trần Dụ, “Nào, ông uống một ít nước .”

 

 Trần Dụ cơ thể của và Hữu Trí mà chút ngượng ngùng đỏ mặt: “Hôm qua… Xin ông.”

 

 “Chuyện gì?” Hữu Trí gương mặt ngại ngùng của Trần Dụ.

 

 “Chuyện tối hôm qua, … Ông.” Trần Dụ ấp úng.

 

 Hữu Trí tỏ bình thường : “Cứ xem như là với ông say xỉn .”

 

 Trần Dụ ngại ngùng gật đầu.

 

 Vì nhớ đến cảnh tượng của Dụ Minh và Yến nên vô cùng tức giận thể kìm nén cơn ghen tuông đầy dục vọng của mà đem Hữu Trí hình nhân trút giận, giờ đây đối diện với Trần Dụ cảm thấy áy náy và vô cùng hổ thẹn.

 

 Một bạn lợi dụng và xem như là một trò chơi của bản , rõ chuyện là do khơi dậy nhưng quả thật những cảm xúc mà nó mang đến và đọng trong là quá lớn, tuy nhiên thể ích kỷ mà xem đó là chuyện bình thường, bởi vì cũng là trai thẳng.

 

 Căn nhà của Hữu Trí quá nhiều tiện nghi nhưng chung nó khiến cảm thấy gần gũi và ấm áp, từng nhịp đập thở điều mang cảm giác thuộc đến lạ thường. Cách bố trí theo phong cách giản dị nhưng nghệ thuật mà nó mang là vô cùng lớn.

 

 Đại loại là sưởi ấm tâm hồn đang tổn thương.

 

 Trần Dụ Hữu Trí đang cơm hỏi: “Hôm nay hả?”

 

 Hữu Tri : “Không, xin nghỉ .”

 

 Trần Dụ rũ mặt xuống trầm giọng: “Xin .”

 

 “Đừng xin nữa.” Hữu Trí mỉm , “Tui tự nguyện.”

 

 “ ông là… Trai.” Trần Dụ chút khó .

 

 “Không!” Hữu Trí chen lời.

 

 Một từ “” là ý gì đây? Cậu trai thẳng là đang cố tình khó xử mà chối bỏ bản ? Hữu Trí quá đỗi chu đáo.

 

 Dùng bữa sáng xong Trần Dụ mở điện thoại lên thì thấy vô tin nhắn và gọi nhỡ từ Dụ Minh từ tối qua, Trần Dụ bỏ lướt qua hết chúng vì hiện tại gặp mặt Dụ Minh.

 

 Lúc đầu Trần Dụ nghĩ mối quan hệ của và Dụ Minh là vĩnh viễn bất kỳ ai cũng thể chen chân giữa hai bọn họ, Dụ Minh yêu thương và đùm bọc , còn thể hiện nó rõ ràng hơn từ khi bà Trần mất, tuy nhiên đến ngày hôm nay lòng chợt cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mộng do chính bản bày .

 

 Do suy nghĩ về nó thành khi thấy cảnh tượng mắt Trần Dụ chút hụt hẫng.

 

 Dụ Minh gọi điện cho Trần Dụ cả đêm trong lòng cảm thấy bất an, hai mắt thâm quầng đầu tóc bù xù gương mặt cũng trở nên xanh xao nhiều. Nhớ về những gì Dụ Minh cảm thấy bản tồi tệ, rõ ràng bản yêu Trần Dụ nhiều nhưng lưng gây cho Trần Dụ một cú sốc điếng như thế.

 

 Dụ Minh dằn vặt lương tâm mà liên tục chửi mắng bản .

 

 Có thể thấy những giọt nước mắt của giờ đây điều quá vô ít “chỉ thể tự rửa mặt” mà thôi.

 

 Dụ Minh tìm và gọi đến cho Aliz, một lúc mới nhận câu trả lời, Dụ Minh với chất giọng run rẩy của bản : “Aliz sai .” Nước mắt ở khoé mi ngừng tuôn , “Trần Dụ bỏ .”

 

 Cô em gái thấy giọng thê lương của trai mà chua xót: “Sao thế?” đó trong cô vẫn còn giận dỗi trai , “Anh gì Trần Dụ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dam-my-du-khoi/chuong-23-noi-kho-tam-cua-du-minh.html.]

 

 “Tối hôm qua.” Dụ Minh kể với gương mặt ướt đẫm, “Yến bỏ thuốc khiến kìm chế , đó…” Cổ họng Dụ Minh nghẹn .

 

 “Sau đó thì ?” Cẩm Trúc nôn nóng hỏi.

 

 “Trần Dụ thấy bọn lên giường cùng .” Dụ Minh khó khăn hết.

 

 “Anh c.h.ế.t Abelard!.” Cẩm Trúc chửi xong thì liền tắt máy.

 

 Dụ Minh chằm chằm màn hình điện thoại mà bật ân hận khôn tả, cảm giác của giờ đây vô cùng đau đớn, tự bản dìm c.h.ế.t nó cho nó tiếp tục thở nữa, kìm hãm tất cả thở cho đến khi nó c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.

 

 Cảm giác hai tay túm chặt lấy cổ họng của bản quả thật mới lạ, thở ngắt quãng chỉ mới vài giây nên Dụ Minh cảm nhận rõ ràng, nỗi khó chịu day dứt, sự cương quyết dồn dập chuyền đến mười đầu ngón tay của , thanh xung quanh cũng dần xa hơn Dụ Minh rõ ràng nữa.

 

 Đường như trở về tiếng mở cửa vang lên nhưng Dụ Minh thể rõ, ánh mắt mờ dần , mười ngón tay vẫn đang cố siết chặt lấy cổ họng.

 

 “Anh  gì thế Abelard?” Cẩm Trúc hốt hoảng khi thấy trai tự tử, cô dùng hết lực tháo gỡ mười ngón tay của Dụ Minh khỏi, “Buông , điên .”

 

 Khó khăn lắm Cẩm Trúc mới tháo hết những ngón tay khỏi cổ họng của Dụ Minh, thở hổn hển cơ thể cũng run rẩy, hốc mắt sưng húp lên nước mắt ngừng tuôn . Giọng khó : “Anh mệt , chịu nữa.” Dụ Minh ngả lòng Cẩm Trúc, “Aliz thật sự cố gắng nữa.”

 

 Cổ của Dụ Minh hằng lên rõ ràng mười ngón tay, nếu Cẩm Trúc đến muộn thì lẽ Dụ Minh thật sự kết thúc cuộc đời .

 

 Giọng run rẩy của Dụ Minh cất lên: “Anh thể sống xa Trần Dụ.” Tiếng của Dụ Minh hoà lời khiến Cẩm Trúc khó mà hiểu đang những gì.

 

 “Được , bình tĩnh .” Cẩm Trúc trấn an , “Em sẽ gặp Trần Dụ xem thế nào, ?”

 

 Giờ đây khi chứng kiến trai như thế cô thể trách móc mặc dù tất cả lầm là tự tạo nên nhưng thì Dụ Minh cũng thật đáng thương.

 

 Anh trai của Cẩm Trúc giờ như thế, là loại vì tình yêu mà mất lý trí cũng ngu xuẩn đến mức suy nghĩ đến tự giận. Cẩm Trúc thật sự hiểu rốt cuộc Dụ Minh đang gì.

 

 Hôm nay thể lấy cái c.h.ế.t để đe doạ thì ngày vẫn thể như thế. Trước đây cũng dùng cách để trả thù hãm h.i.ế.p và liệu rằng Dụ Minh đang dùng cách để trả thù Trần Dụ.

 

 Nỗi căm phẫn về “Gay” của Dụ Minh thể vơi  nên quyết dùng Trần Dụ để trút giận chỉ đơn thuần là quá yêu Trần Dụ nên mới dồn bản bước đường ?

 

 Cẩm Trúc hít một thật sâu: “Abelard? Anh đang lợi dụng Trần Dụ để trút giận vì vụ việc năm xưa đúng ?”

 

 Dụ Minh yên trả lời.

 

 “Cậu , những chuyện đó với xử lý bọn họ hết ? Trần Dụ liên can tới chuyện , tha cho ?

 

 “Không!” Dụ Minh trả lời, “Anh yêu Trần Dụ.”

 

 “Nếu yêu thì nên yêu Yến.” Cẩm Trúc bực tức trả lời.

 

 Nhắc đến Dụ Minh rưng rưng nước mắt: “Anh yêu cô , chỉ sợ bản là gay nên mới đến với cô .

 

 “Anh điên , sợ bản là gay nhưng yêu Trần Dụ.” Cẩm Trúc chỉ thẳng mặt Dụ Minh, “Bạn em là “Gay” hiểu , yêu thì cũng là Gay.”

 

 Dụ Minh đẩy mạnh tay Cẩn Trúc : “Anh gay!” Dụ Minh ngừng , “Chỉ điều yêu là gay.”

 

 Hốc mắt Cẩm Trúc cũng theo câu của Dụ Minh mà tuôn rơi, cô hiểu trai đang nghĩ gì nhưng cô nỗi ám ảnh lớn nhất cuộc đời của trai là gay, chính vì như thế nên Dụ Minh mới dám đối diện với nó.

 

 Cũng chính vì như thế mới xảy kết cuộc như ngày hôm nay.

 

 “Em hiểu .” Cẩm Trúc lau nước mắt, “Anh chai tay Yến , em gái tha cho .”

 

 Dụ minh bất ngờ: “Có thật ?”

 

 Cẩm Trúc gật đầu.

 

 Dụ Minh thấy thì liền lau nước mắt nhưng hiểu càng lau càng tuôn nhiều hơn: “Để chia tay cô , em với Trần Dụ , bảo em tha cho nha.”

 

 Cẩm Trúc trai gật đầu, kìm nữa nước mắt cô rơi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận