Em trai? Dụ Minh Trần Dụ dễ thương nên hầu hết tiếp xúc với em đều yêu quý, nhưng từ em trai của Mei khiến bất ngờ, từ Mei cũng bình thường nhưng hiện tại cô đang ám chỉ rằng Trần Dụ là em trai của nên đừng cố tổn thương em .
Em trai là em trai.
Sau khi về đến nhà Dụ Minh xem tivi một chốc lát mới tắm, Dụ Minh tập trung tivi mà ánh mắt của hướng về phía cửa .
Trong lòng nôn nóng chờ đợi điều gì đó.
Trần Dụ cùng Lam Nghi đến quán cà phê H, từ khi bà Trần mất cũng lâu chơi với chị nên hôm nay tiện đường hẹn chị luôn. Lam Nghi mặc một chiếc váy màu đen ngắn phía tiếp giáp giữa phần tay áo đính những viên đá lấp lánh đủ màu, Trần Dụ chị hôm nay .
Hữu Trí lâu ngày gặp Trần Dụ thì trong lòng cảm thấy vui, vì từ khi Trần Dụ xin nghỉ thì quán cà phê X chỉ còn một là con trai, cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa một đám nhân viên nữ, thấy Trần Dụ hai mắt Hữu Trí sáng ngời: “Cậu uống gì?”
“Cậu cho gì uống đó.” Trần Dụ trả lời.
Hữu Trí sang Lam Nghi, ngay lập tức cô : “Cho chị nước ép cam .”
Hữu Trí cúi đầu trở bên trong pha nước.
Trở nơi Trần Dụ cảm thấy xa lạ, những gì nhớ về quán nước đều trở nên mờ nhạt, nhưng một điều khiến thể quên đó chính là cô gái hất nước ngày hôm đó.
Suy nghĩ một lúc thì Hữu Trí bưng nước : “Của , nước ép tranh.”
“Nhân viên quán để việc ?” Trần Dụ xung quanh hỏi.
“Khách đặc biệt nên đích tiếp đón.” Cậu nở một nụ điềm đạm, “À chị Nghi, thứ bảy chị đến nhà chị Mei ?”
Lam Nghi gật đầu với .
Trần Dụ hai họ mà bất ngờ: “Hai quen hả?”
Cả hai Trần Dụ gật đầu khiến cho cảm thấy sượng trân vẻ mặt tươi của hai họ.
Tiếng chuông điện của Trần Dụ vang lên, đón chắc là Dụ Minh ở nhà thấy gọi điện tìm kiếm, bởi vì hiện tại khi thấy Trần Dụ ở nhà dù chỉ một giây thì trong lòng Dụ Minh cảm thấy bất an.
Nỗi bất an đó xuất phát từ câu chuyện của , sợ rằng ai đó cho Trần Dụ đó em sẽ bỏ và cô độc một trong chính căn nhà của .
Những loại suy nghĩ như thế lúc nào là xuất hiện khi Trần Dụ vắng nhà.
Em đang ở ? Anh qua đón em về.
Em đang chơi với chị Lam Nghi, tí em về.
Ở ?
Quán cà phê em từng .
Dụ Minh bất chợt nhớ đến điều gì đó mà Mei từng với , dường như ở quán đó một trai trẻ pha chế cũng thích Trần Dụ, do đó trong lòng bỗng xuất hiệu loại cảm giác bất an sợ ai đó cướp nào đó của mất, thế là yên tâm nên lên đưa tay lấy nhanh chiếc áo khoác mặc vội và rời khỏi nhà.
Lam Nghi thấy Trần Dụ lo trả lời tin nhắn bèn hỏi: “Ai đấy?”
“Anh Dụ Minh, đến đón em về.” Trần Dụ với cô trả lời.
Khi Dụ Minh bước cửa quán thì thấy Trần Dụ đang vui vẻ với Lam Nghi còn trai trẻ pha chế thì đang hướng mắt Trần Dụ với vẻ mặt hớn hở, Dụ Minh tiến đến kéo ghế xuống khiến Lam Nghi và cả Trần Dụ đều giật .
Dụ Minh hướng mắt Hữu Trí rời mắt, thấy Dụ Minh Hữu Trí lập tức đưa tay lên vẫy chào .
Hữu Trí mang nước đến cho Dụ Minh: “Lâu gặp.”
“Ừa, cũng lâu .” Dụ Minh trả lời với chất giọng đầy miễn cưỡng.
Sau khi uống nước xong ba họ chào tạm biệt trở về nhà, đường về ánh mắt của Dụ Minh liên tục hướng Trần Dụ, trong đó chứa đựng muôn vàn câu hỏi nhưng Dụ Minh nên bắt đầu hỏi từ , suốt chặng đường Dụ Minh chỉ im lặng Trần Dụ mà thôi.
Khi tiến hầm đỗ xe Dụ Minh mới lên tiếng hỏi nhưng Trần Dụ trả lời một cách qua lo khiến cho nỗi bất an trong lòng Dụ Minh càng trở nên nhiều hơn.
Không do Dụ Minh suy nghĩ nhiều do Trần Dụ vấn đề gì đó khó , từ khi ở quán cà phê X về đến nhà Trần Dụ một lời nào thái độ của dành cho Dụ Minh cũng trở nên bình thường như gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dam-my-du-khoi/chuong-20-bat-an.html.]
Dụ Minh khó chịu trong bèn hỏi: “Em ? Khó chịu ở ?”
Trần Dụ chăm chú chiếc điện thoại đáp: “Không .”
Cả hai bước thang máy, khi ấn tầng xong thì Trần Dụ liền : “Hôm nay em về phòng ngủ nhá, em một chút chuyện cần giải quyết.”
Dụ Minh thấy nhưng vội trả lời, ánh mắt của hướng xem Trần Dụ đang gì trong chiếc điện thoại.
Tối hôm nay ngủ cùng Trần Dụ cảm thấy chiếc giường của trở nên trống vắng hẳn, chắc là quen với cảm giác Trần Dụ bên cạnh nên khi một thì cảm thấy bản cô đơn lạc lõng vô cùng.
Những dòng suy nghĩ tiêu cực về chuyện của họ bắt đầu trỗi dậy cộng với việc hôm nay Trần Dụ tránh né khiến cảm thấy khó chịu trong nhắm mắt lâu cũng thể giấc ngủ.
Trần Dụ chuyện của với yến ?
Em tránh mặt ?
Em rời khỏi ?
Em tổn thương?
Dụ Minh trằn trọc với mớ suy nghĩ hỗn độn đầy tạp nham, chính vì nó mà cả đêm thể yên lòng giấc ngủ nên sáng thể xuống giường vì mệt mỏi và kiệt quệ.
Trần Dụ thấy Dụ Minh dậy muộn thì liền phòng xem thử, kết quả khi thấy Dụ Minh mệt mỏi giường chút bất ngờ và hốt hoảng: “Anh thế?” Cậu tiến đến quan tâm, “Anh khó chịu ?”
Dụ Minh thấy Trần Dụ thì liền nắm lấy tay kéo Trần Dụ ngã xuống giường, Dụ Minh ôm lấy Trần Dụ lòng buông vì sợ một khi buông tay thì Trần Dụ sẽ mất.
“Thả em .” Trần Dụ cố Vùng vẫy thoát khỏi Dụ Minh, “Anh thế ạ.”
Dụ Minh cúi đầu bả vai của Trần Dụ khẽ : “Anh sợ mất em lắm.” Trần Dụ cảm thấy bả vai bắt đầu ướt .
“Anh ?” Trần Dụ hỏi.
“Em đừng rời xa , lầm gì em tha thứ cho ?” Dụ Minh khẽ run run, “Anh sai gì em cứ đừng im lặng với .”
Trần Dụ xoa đầu Dụ Minh: “Em , em bận một tí việc mà.”
Dụ Minh vẫn trả lời.
“Dù cũng sắp 26 tuổi đừng như trẻ con ?” Trần Dụ vỗ nhẹ lưng Dụ Minh mấy cái.
thật, cũng sắp 26 tuổi thể ôm lấy Trần Dụ mà như trẻ con nhưng mà ôm yêu thì gì mà trẻ con, bao nhiêu sự mệt mỏi và uất ức Dụ Minh điều tọc mạch hết để cho lòng nhẹ nhõm hơn nhưng như thế nào đây.
Dụ Minh chỉ thể kìm nén nó và bộc lộ bằng những giọt nước mắt của .
“Anh ăn sáng nha, em ngoài chút việc.” Trần Dụ bày thức ăn bàn.
Dụ Minh lên rời khỏi ghế: “Có cần đưa ?”
“Không cần ạ, em một cũng .” Trần Dụ kéo Dụ Minh trở ghế , “Anh ăn sáng , cần lo cho em ạ.”
Chính vì Trần Dụ như thế kiến cho Dụ Minh thêm phần bất an, Dụ Minh ăn một cách nhanh chóng chạy theo phía Trần Dụ. Ở phía xa một cô gái vẫy tay với Trần Dụ hai họ vui vẻ, trong phút chốc mà trong đầu Dụ Minh nảy nhiều suy nghĩ .
Ngồi phía đối diện với Trần Dụ, cách khá xa cho nên Dụ Minh thấy rõ cô gái là ai chỉ thấy cả hai họ đang nắm tay trông hạnh phúc. Trong lòng Dụ Minh bừng lên như lửa đốt, chau mày tức giận nhưng vẫn cố yên xem tình hình.
Vài phút do kìm chế cơn ghen tuông mà lập tức chạy đến bắt gian, kết quả cho hình mất mấy giây vì cô gái chính là em gái của .
Dụ Minh Trần Dụ và Cẩm Trúc xoa đầu vô tri nhưng trong lòng giờ đây vô cùng nhẹ nhõm cơn bực tức cũng tan biến nhanh chóng, hoá tất cả là do bản đa nghi, cũng thể do gần đây quá nhiều chuyện buộc suy nghĩ như thế, suy cho cùng đó cũng chỉ là do quá yêu thương Trần Dụ mà hình thành.
Cẩm Trúc bất ngờ: “Abelard! Anh gì thế?”
“Anh ?” Trần Dụ hỏi, “Anh theo dõi em?”
“Anh .” Dụ Minh ngây chối bỏ câu hỏi của Trần Dụ. “Anh đến đây chút việc.”
Dụ Minh kéo Cẩm Trúc khỏi bàn, hai em họ nhỏ điều gì đó vẻ ngượng ngùng, Trần Dụ để tâm đến lấy điện thoại nghịch một lúc.