Cứu Rỗi Quá Khứ, Thay Đổi Tương Lai

Chương 11

Cô ấy nhìn chằm chằm vào dòng chữ ghi trên bức ảnh, trầm tư rất lâu, sau đó đột nhiên nói:

“Tính theo thời gian, chắc là cuối năm nay mẹ sẽ mang thai con.”

“Cũng may, mẹ với Hà Nhị chỉ cần nỗ lực một chút, có lẽ vẫn kịp với thời gian trong bức ảnh!”

Hà Nhị lập tức hiểu ra ý cô ấy, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Tôi trừng mắt, giơ tay gõ mạnh lên đầu cô ấy một cú.

“Mẹ dám?!”

Bốc Tiểu Mai ôm đầu, hét to hơn cả tôi.

“Đồ con bất hiếu, dám đánh mẹ mình à?!”

Tôi tức đến suýt phun máu.

Chính vì lo sợ cô ấy có suy nghĩ này nên tôi mới không dám nói ra!

Tôi nghiến răng nghiến lợi:

“Mẹ vừa mới đỗ đại học, tương lai rộng mở, còn nghĩ đến chuyện mang thai với sinh con cái làm gì nữa!”

Bốc Tiểu Mai trừng lại tôi, giọng điệu có chút run rẩy:

“Thế nhưng… nếu mẹ không sinh con vào đúng thời điểm như trước đây…”

“Vậy còn con thì sao?

“Con sẽ biến mất à?”

Tôi im lặng.

Tôi không biết câu trả lời.

Có lẽ tôi sẽ biến mất hoàn toàn.

Có lẽ tôi sẽ lại được đầu thai, trở thành con của họ một lần nữa.

Nhưng trong lòng tôi mơ hồ có một giọng nói nói với tôi rằng—dù thế nào đi nữa, phiên bản “tôi” của hiện tại cũng sẽ rời khỏi thế giới này trong một ngày không xa.

Tôi chọn nói một lời dối trá đầy thiện ý.

“Con vẫn là con gái của hai người. Chỉ cần duyên phận mẹ con của chúng ta chưa tận, một ngày nào đó, con sẽ quay về bên hai người.”

Bốc Tiểu Mai rưng rưng nước mắt.

“Thật không? Con không được gạt mẹ.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, bình tĩnh gật đầu.

“Thật mà!”

“Đừng vì con mà làm rối tung cuộc đời mình. Nếu vậy, tất cả những gì con đã cố gắng đều sẽ trở thành vô nghĩa.”

“Hơn nữa, nuôi con là một chuyện vô cùng khó khăn. Nếu bây giờ hai người thực sự sinh ra một đứa trẻ, vậy hai người lấy gì để nuôi lớn nó? Làm sao có thể cho nó một cuộc sống tốt?”

Tôi hết lời phân tích, cuối cùng cũng khiến họ từ bỏ ý nghĩ điên rồ kia.

Việc bị vạch trần danh tính đột ngột khiến lòng tôi rối bời.

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Bất chợt, tôi nghe thấy âm thanh vọng lại từ sân trong.

Tôi lặng lẽ bò dậy, men theo khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Bốc Tiểu Mai và Hà Nhị ngồi cạnh nhau trong sân, lặng lẽ trò chuyện giữa bóng đêm.

Giọng cô ấy thoảng qua như một cơn gió.

“Hà Nhị, lần đầu tiên gặp cô ấy, em thấy cô ấy rất buồn… Có lẽ tương lai của chúng ta thực sự rất tệ.”

“Em nhớ khi đó cô ấy cũng không lớn hơn chúng ta bây giờ là bao, một thân một mình đến thế giới này, chỉ để tìm chúng ta… Chúng ta đã tích bao nhiêu phúc mới có được một cô con gái tốt đến thế chứ?”

“Cô ấy nói hiện tại chúng ta không đủ điều kiện để nuôi con. Nhưng thực tế là, ở dòng thời gian trước, có lẽ em đã sinh ra cô ấy khi vẫn còn rất trẻ.”

“Con gái chúng ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực vậy?”

"Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tim em đau nhói như muốn vỡ tan."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-qua-khu-thay-doi-tuong-lai/chuong-11.html.]

Hà Nhị cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Vậy nên sau này chúng ta nhất định phải cố gắng, kiếm thật nhiều tiền.”

“Để cho con gái chúng ta có một cuộc sống tốt nhất.”

"Để con gái chúng ta nhận được tất cả tình yêu thương mà con xứng đáng có được."

Tôi siết chặt tay, cắn môi, nước mắt chảy dài trong bóng tối.

Ngày tôi rời đi cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Bốc Tiểu Mai và Hà Nhị một trái một phải khoác tay tôi, cười rạng rỡ trước ống kính.

Kể từ khi biết tôi có thể sẽ rời đi, họ tranh thủ từng giây từng phút để ở bên tôi.

Hôm nay, họ đưa tôi ra ngoài chơi, còn năn nỉ tôi chụp chung mấy tấm ảnh.

“Tách!”

Tiếng màn trập vang lên, tôi thoáng ngẩn người, cảm giác thân thể nhẹ bẫng.

Bức ảnh từ máy chụp lấy liền dần hiện lên.

Trong ảnh, Bốc Tiểu Mai và Hà Nhị cười ngốc nghếch, giữa hai người trống một khoảng.

Bốc Tiểu Mai bỗng thấy mất mát, lẩm bẩm:

“Sao em cứ cảm thấy thiếu mất một người?”

“Anh cũng thấy vậy.”

“Thiếu gì mà thiếu, rõ ràng trong ảnh chỉ có hai người các bạn thôi mà?”

Cô gái giúp họ chụp ảnh trả lại máy, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Hà Nhị gãi đầu, cười ngại ngùng:

“Xin lỗi, chắc là lỗi của bọn tôi.”

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy một nỗi đau không rõ nguyên do.

“Hà Nhị… em không biết tại sao… nhưng em muốn khóc quá…”

Bốc Tiểu Mai nghẹn ngào.

Hà Nhị không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi mắt cũng dần đỏ hoe.

Tôi lơ lửng trong không trung, lặng lẽ ở bên cạnh họ.

Hai người họ giống như những con chiên lạc lối, cố gắng tiêu hóa cảm giác trống rỗng khó hiểu đang dâng lên trong lòng.

Một lúc lâu sau, Bốc Tiểu Mai tựa vào vai Hà Nhị, thì thầm:

“Hà Nhị… sau này, khi chúng ta kết hôn, hãy sinh một bé gái nhé.”

Hà Nhị lặng lẽ gật đầu.

“Được.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Anh nghĩ nên đặt tên con là gì?”

Hà Nhị chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay:

“Gọi là Hà Bất Khí đi.”

Bốc Tiểu Mai sững lại, rồi đôi mắt cô dịu dàng đến lạ.

“Bất Khí… cái tên này hay lắm. Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”

Hoàng hôn rực rỡ phủ xuống, nhuộm cả bầu trời thành một màu cam ấm áp, tựa như khoác lên họ một lớp áo mềm mại dịu dàng.

Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, cuốn theo lời nói cuối cùng của tôi—

“Con yêu hai người. Tạm biệt.”

Hết.

Truyện này cảm động quá mọi ngừi ơii, cho phép Gia viết thêm vài câu để các độc giả nhà Gia sẽ cảm thấy vui vẻ hơn nha, mong rằng gia đình họ sẽ gặp lại nhau như cái kết này, đây là phần Gia tự suy nghĩ rồi thêm vào, không có trong raw gốc nhé, cảm ơn các nàng đã yêu thích truyện nhà Gia

Bạn cần đăng nhập để bình luận