Từ hôm nay, đời bước sang một chương khác.
Sáng sớm, tiếng chuông cửa tỉnh giấc.
Lão Trần gõ cửa phòng:
“Tổng giám đốc Lâm, ngoài cổng cô gái trẻ tự xưng là con dâu bà, đòi gặp bằng .”
bật . “Biết mà, con nhỏ đó dai như đỉa trâu. Cho nó đợi ở phòng khách.”
Sau khi rửa mặt, quần áo, thong thả bước xuống lầu.
Tiểu Vũ đang trong phòng khách, thấy liền lao tới, định ôm:
“Mẹ! Cuối cùng cũng chịu gặp con !”
lùi nửa bước, né : “Có gì thì thẳng, đừng bày trò nịnh nọt.”
Tiểu Vũ khựng , mặt tái:
“Mẹ… hôm qua con suy nghĩ cả đêm, con thật sự .”
“Thật ?” – nhướn mày. – “Biết chỗ nào?”
“Con… con nên chê tiêu xài hoang, nên đuổi khỏi nhà…”
nhạt: “Chỉ thế thôi hả?”
Cô c.ắ.n môi, lắp bắp: “Con cũng nên coi thường , chỉ qua bề ngoài…”
“Giờ mới thông ? Tiếc là muộn .” – xuống ghế sofa, khoanh tay – “ dị ứng nhất với loại trọng tiền khinh . Còn cô thì khỏi .”
Tiểu Vũ cúi đầu im re, nước mắt rơi lã chã.
“Đừng gọi là nữa.” – Giọng lạnh như thép. – “ thứ con dâu mặt dày như cô. Bảo vệ, tiễn khách.”
Tiểu Vũ còn định lóc thêm, nhưng bảo vệ lịch sự mời ngoài.
Chưa đầy một tiếng , điện thoại reo.
“Mẹ, Tiểu Vũ đến tìm ?” – Giọng Tiểu Quân run run.
“Có, và đuổi .”
“Con xin . Con rõ sẽ chia tay cô , ngờ cô vẫn phiền …”
Nghe nó , dịu lòng — nhưng tự nhủ: Đừng tin.
Loại đàn ông yếu đuối như nó, mấy lời hối hận chẳng đáng một xu.
“Con thật sự nghĩ kỹ chứ?” – hỏi.
“Con nghĩ kỹ . Mẹ, con thể đến gặp ? Con chuyện trực tiếp…”
trầm ngâm vài giây:
“Không cần. Từ giờ con tự sống . Đừng mong dựa nữa.”
buổi chiều, nó vẫn mò đến. Không ai “mách nước” cho địa chỉ.
Mới hơn tuần mà trông gầy sọp, mắt hõm sâu.
“Mẹ…” – Nó khẽ gọi.
“Ngồi .” – chỉ ghế đối diện.
Nó hít sâu: “Mẹ, con xin . Bao năm qua chịu thiệt vì con.”
“Đừng khách sáo. Nói , đến đây gì?”
“Con chuyển công tác . Muốn tự lập từ đầu. Còn Tiểu Vũ, tụi con… dứt khoát xong .”
gật nhẹ: “Tốt. Còn tình cảm, nhớ mở mắt mà chọn . Đừng để ngu như .”
Nó im lặng, môi run run. Rõ ràng ngờ lạnh lùng đến .
nó, mỉa: “Đừng diễn nữa. Cái chiêu ‘ ơi con khổ lắm’ rẻ tiền lắm .”
Sắc mặt nó trắng bệch. Cuối cùng, nó chỉ khẽ:
“Vậy thôi, . Con đây. Con sẽ phiền nữa.”
gật đầu: “Ừ, vẫn sống .”
Sự mềm lòng cuối cùng trong tan biến như khói.
Những ngày , Tiểu Vũ vẫn chịu bỏ cuộc: khi thì gửi quà, khi thì thư tay, thậm chí kéo cả cha đến xin xỏ.
Nhìn mà phát mệt.
là loại , hám tiền đến mức còn tự trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-dau-duoi-toi-ra-khoi-nha-toi-dua-luat-su-toi-ban-luon-nha/5.html.]
Rồi Luật sư Vương gọi:
“Bà Lâm, cô Tiểu Vũ vẫn cố tình chịu dọn. Có cần áp dụng biện pháp cưỡng chế ạ?”
lạnh giọng: “Cần. Cứ theo quy trình mà . Để xem cô lì bao lâu.”
Quả nhiên, vài hôm cô chịu nổi nữa. Hiểu đùa, Tiểu Vũ đành dọn nhà.
Ngày cô dọn , cố tình rủ chị Mai đến xem.
Tiểu Vũ đang chỉ trỏ đám công nhân bưng đồ, còn Tiểu Quân một bên, lạnh lùng phụ giúp.
Thấy — bảo “dứt khoát” mà vẫn dính như keo.
Thấy bước , Tiểu Vũ vội lao tới:
“Mẹ! Xin tha cho con !”
chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ bước qua.
Hai mươi năm, từng góc nhà đều chứa ký ức của và nó — giờ , chỉ thấy trống rỗng và ghê tởm.
sang với luật sư:
“Mọi thứ chứ?”
“Vâng, kiểm tra hết. Không hư hại gì.”
“Tốt.”
Đằng , Tiểu Vũ vẫn gào :
“Mẹ ơi, con mà!”
Chị Mai liếc cô , khẩy:
“Cô gái , nhiều mất nước lắm đấy. Nếu thật sự thì im lặng mà biến, đừng diễn nữa.”
Tiểu Vũ cứng họng, mặt đỏ bừng.
lúc , nhận tin nhắn từ Tiểu Quân:
“Mẹ, quá ? Chỉ vì chuyện nhỏ mà tuyệt tình với con? Con sẽ chia tay Tiểu Vũ , chịu để con chút quyền lợi nào?”
Rồi một tin nhắn khác nối tiếp:
“Nếu , thì coi như hết. Sau già yếu đừng hòng tìm con. Tất cả là do tự chuốc lấy.”
Kèm theo mấy tấm ảnh — hình chụp chung của hai con nó xé đôi.
, chỉ lạnh.
Hóa con trai chọn cách “đe dọa tình cảm” để moi lòng thương. Tệ thật.
nhắn một câu duy nhất:
“Tùy con. Mà tiện thể luôn: con vốn con ruột của , mà là đứa nhận nuôi từ trại mồ côi. Con thì . còn thể nhận đứa khác — ngoan hơn, thông minh hơn, điều hơn.”
“Từ nay đừng tìm nữa. Chúng , kết thúc.”
Gửi xong, ngẩng đầu .
Tiểu Quân cách xa, mặt cắt còn giọt máu, ngẩn ngơ như sét đánh.
Rồi nó gào lên:
“Không! Không thể nào!”
Nó sang Tiểu Vũ, điên dại lao tới bóp cổ cô :
“Là tại cô! Tất cả là do cô! Nếu vì cô thì ghét ! Đồ đàn bà hư đốn, đồ rắn độc, tao g.i.ế.c mày!”
Hai đứa giằng co, đổ vỡ, la hét ầm ĩ.
, lạnh lùng với chị Mai:
“Đi thôi.”
Một tháng , tin nó nghỉ việc, thất thần, suốt ngày ôm chai rượu ngoài đường. Người thấy nó lẩm bẩm “xin ” như kẻ mất trí.
Còn Tiểu Vũ — đ.á.n.h thừa sống thiếu chết, viện nửa tháng.
Ra viện bao lâu thì phơi bày truyền hình — “Con dâu tồi điển hình”.
Danh tiếng sụp đổ, chẳng ai dám bén mảng.
Cô cuốn gói về quê, biệt tích.
Nghe nhà bán luôn , chẳng ai sống c.h.ế.t .
Còn ư?
vẫn sống .
Mỗi sáng uống ngắm hoa, mỗi chiều báo cáo tài chính, thi thoảng du lịch vài nơi.
Tiền thì vẫn đẻ tiền.
Còn lòng — thôi, coi như bài học.
Kết thúc.