Con Dâu Của Nữ Chủ
Chương 8
Đối thủ một mất một còn, bên này giảm bên kia tăng, lời Lục Tâm tuy thô tục nhưng Tần Lan Nguyệt nghe vào lòng thấy thư thái, tim hơi rộn lên vui sướng.
Nàng không để lộ chút gì trên mặt, khẽ gõ ngón tay, dặn dò: "Cô ta giờ như vũng bùn, chúng ta không thể lấm bẩn cùng, bảo đám dưới, dù thế nào cũng phải giữ lễ phép bề ngoài, không thì ta làm chị họ bên ngoại sẽ mang tiếng không từ ái."
Nói đến chữ "ngoại", khóe môi nàng cong lên sâu hơn: "Lát nữa bảo người qua Hợp Ngọc cư nhắn, tối nay chúng ta mở tiệc ở Vinh Chiếu đường đón gió rửa trần cho lão lục, gọi cô ta cũng đến, vừa hay cả nhà lớn bé sum họp. À, lấy thêm hai quyển kinh Phật gửi cho cô ta, bảo rảnh rỗi nên đọc nhiều, học hỏi lòng khoan dung độ lượng của nhà Phật."
Nói xong nửa khắc, Tần Lan Nguyệt lại nhớ ra mấy giỏ đậu từ chùa: "Cũng đưa qua cho cô ta nhặt."
Lục Tâm cười ha hả vâng dạ, trong phòng vừa dứt chuyện, đã có hạ nhân báo Vệ Tín đến thỉnh an.
Tần Lan Nguyệt nghe xong, lập tức thay đổi vẻ nhàn nhã lười biếng trước đó, mang giày xuống giường, đỡ eo ưỡn bụng to tự mình ra đón, gặp người liền ân cần thăm hỏi.
Vệ Tín mới gặp Tần Lan Nguyệt đã bị dung mạo thù lệ vũ mị của đối phương làm chấn động. Ban đầu còn có chút xa cách, nhưng sau đó không thể cưỡng lại được sự ôn tồn của người phụ nữ trẻ tuổi, lại nhớ về những ngày tháng trao đổi thư từ thuở trước, nên không tự giác hạ thấp phòng bị và thân thiết hơn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thiếu niên 13-14 tuổi và người mẹ kế hai mươi tuổi đã ở chung như anh em ruột thịt.
Lục Tâm không hiểu vì sao phu nhân nhà mình lại nhiệt tình chu đáo với một đứa con tì tử mà ngay cả quốc công gia cũng chẳng để tâm đến, trong lòng thầm thắc mắc.
Tần Lan Nguyệt chỉ khẽ mỉm cười. Ai có thể ngờ được, thiếu niên trước mặt này tương lai sẽ tiền đồ vô lượng, thẳng tiến quan trường trở thành đại thần gửi gắm cô nhi, nắm quyền khuynh đảo triều đình.
Đời trước, Vệ Tín chỉ là một con ch.ó bên cạnh Thẩm thái hậu Thẩm Vân Tây, làm tùy tùng cho người phụ nữ đó, Thẩm Vân Tây bảo đông là không dám đi tây.
May
Nhưng nay mọi thứ đã khác. Những gì họ Thẩm làm được, nàng cũng có thể làm được. Họ Thẩm thu nạp được người, nàng cũng làm được như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-dau-cua-nu-chu/chuong-8.html.]
Chẳng ai biết trong lòng Tần Lan Nguyệt luôn nghẹn một nỗi niềm. Từ nhỏ đến lớn, kiếp trước kiếp này, người ta luôn lấy nàng làm nền cho Thẩm Vân Tây. Thực ra nàng chẳng thua kém Thẩm Vân Tây nửa phần.
Phải, kiếp trước nàng đã mù quáng nhìn trúng Vệ Thiệu - tên đẹp mã nhưng vô dụng ấy, khiến bản thân thành trò cười. Nhưng ngoài chuyện đó ra, nàng có điểm nào không bằng Thẩm Vân Tây?
..
Khi chính viện mang kinh thư và Phật đậu tới, Thẩm Vân Tây đang ngồi bên bếp lò cùng Trúc Trân và Hà Châu ăn đậu phộng nướng.
Người đến là Ngô mẹ - người mà hôm qua sáng nay họ đều đã gặp.
Ngô mẹ cười ngoài mặt nhưng trong lòng không vui, truyền đạt lệnh từ chính viện, chỉ vào cái sọt nói: "Xin mời tam phu nhân tự tay lựa ra, nhớ nhặt một hạt niệm một tiếng Phật, nhặt xong nấu chín đem ra đầu phố phát cho người đi đường, để kết thọ duyên cho cả nhà."
Nói xong, Ngô mẹ chăm chú quan sát phản ứng của Thẩm Vân Tây. Phu nhân đã dặn bà ta phải ghi nhớ kỹ để về báo lại.
Nhưng ngoài dự đoán của Ngô mẹ, đối mặt với sự làm khó rõ ràng, Thẩm Vân Tây tỏ ra cực kỳ bình thản. Nàng không tức giận, cũng chẳng tỏ vẻ ủy khuất, chỉ rõ ràng đáp một tiếng vâng.
May mắn được sống trong thời đại không còn tang thi, Thẩm Vân Tây đương nhiên mong được sống lâu. Tuy không hiểu rõ mấy hạt đậu nhỏ có thể tạo nên điều gì to tát, việc chọn lựa lại có thể tích phúc, nhưng có ý tốt cũng không sao.
Nàng đưa tay cầm lấy đậu, quay sang bảo Hà Châu: "Gọi Phúc Hoa và những người khác tới đây, mỗi người nhặt ba lạng, một lát là xong."
Hà Châu chưa kịp đáp, Ngô mẹ đã vội vàng ngăn lại: "Sao có thể như vậy được? Để hạ nhân làm thì làm sao thành tâm? Phải để tam phu nhân tự tay lựa mới đúng!"
Hà Châu tức giận trợn mắt, chống nạnh, ngẩng đầu cãi lại: "Sao lại không thành tâm? Nếu nói đến thành tâm thì mỗi phòng nên tự nhặt phần của mình, làm gì có lý do bắt tiểu thư nhà ta một mình nhặt để tích phúc cho cả phủ? Lời này của bà, ngay cả Phật Tổ nghe xong cũng phải chê cười." Đồ không yên phận, họ vừa mới về đã ngửi thấy mùi tới gây sự.