Con Dâu Của Nữ Chủ
Chương 6
Trong phòng có chiếc giường rộng rãi, treo màn the xanh, trải đệm hoa dày, phía trên còn phủ thêm lớp thảm lông, nhìn là biết ấm áp vô cùng.
Thẩm Vân Tây nằm trên đó, nàng vốn không quen giường lạ, nhưng nằm trong chăn hồi lâu vẫn không sao ngủ được. Không phải vì khó chịu hay lạnh lẽo, mà là khi vừa nằm xuống, những ký ức từ chiếc giường gỗ này cứ liên tục hiện lên trong đầu từng đoạn ngắn.
Có cảnh nguyên chủ trắng đêm khó ngủ, có lúc bị khinh miệt, có khi nhớ Thái tử trong cung mà thút thít hoặc khóc lớn vì uất ức bất bình. Hầu như toàn là những cảm xúc tiêu cực khó chịu, ngay cả người ngoài cuộc nhìn vào cũng thấy áp lực.
Đây là dị năng kỳ lạ của nàng.
Khi nàng chạm vào người hoặc vật nào đó, sẽ có xác suất nhất định đọc được một đoạn ký ức của đối phương. Điều này xảy ra ngẫu nhiên, nàng không thể kiểm soát.
Thẩm Vân Tây chịu ảnh hưởng của những hình ảnh và âm thanh ấy, n.g.ự.c thắt lại khó thở, đành phải bịt tai che mắt. May mà không lâu sau, chiếc giường ngừng phát ra ký ức, nàng thở phào nhẹ nhõm, mí mắt díp lại và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trúc Trân và đám người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này bên ngoài Hợp Ngọc cư, có người đi ngang qua, Quý Ngũ Niên cầm đèn lồng, hướng về phía sân sáng đèn liếc nhìn, giọng khàn đục: "Công tử, nghe nói Thẩm tiểu thư à, là tam phu nhân đấy, tam phu nhân hôm nay về phủ, xem ra đã đến rồi."
Nam nhân đứng bên cạnh hắn vẻ mặt lạnh nhạt không nói gì, chỉ ừ một tiếng rồi đi thẳng qua đường mòn phía trước.
Hai người khuất dần vào bóng đêm, tuyết rơi lất phất mờ ảo còn vẳng lại tiếng Quý Ngũ Niên: "Trong phủ này không biết sẽ náo thành cái dạng gì, chỉ mong đừng liên lụy đến công tử là tốt."
..
Một đêm yên giấc.
Sáng hôm sau trời chưa sáng, Thẩm Vân Tây đã bị Trúc Trân kéo dậy. An Quốc công phủ thường ngày không cần thỉnh an sớm tối, nhưng ngày đầu tiên về phủ, theo quy củ nàng phải đi bái kiến các bậc trưởng bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-dau-cua-nu-chu/chuong-6.html.]
Vệ lão phu nhân trời chưa sáng đã đi chùa Tương Quốc thắp hương cầu phúc, phải chiều mới về, còn An Quốc công Vệ Trí Xuân cần vào triều sớm nên đã đi từ trước giờ Mẹo.
Nói thẳng ra, hôm nay Thẩm Vân Tây chỉ cần đi thỉnh an một mình nữ chủ Tần Lan Nguyệt.
Thẩm Vân Tây vẫn bình thản, nhưng Hà Châu và Trúc Trân lại không thoải mái. Đặc biệt là Hà Châu, nàng nhỏ tuổi hơn Trúc Trân, tính tình cũng hoạt bát, nghĩ sao nói vậy:
"Tiểu thư qua đó, Tần phu nhân chắc chắn sẽ cho người khó dễ. Trước đây bà ta đã thích đặt ra quy củ, giờ qua ba tháng, chắc tài làm khó người càng tiến bộ. Trời ơi, mới ngày đầu tiên mà em đã thấy cuộc sống trong phủ khó khăn quá, chi bằng ở trang viên tự tại hơn."
Nàng thở dài, khuôn mặt tròn trĩnh đầy vẻ lo âu.
May
Thẩm Vân Tây ngồi trước bàn trang điểm, qua gương đồng nghiêm túc nhìn Hà Châu đứng phía sau, lắng nghe nàng nói.
Ở thế giới tận thế, cơ hội giao tiếp với người không nhiều, sống một mình đã lâu nên tính cách nàng đã định hình, không thích nói nhiều, có thể im lặng thì sẽ im lặng. Sau khi Hà Châu than phiền xong, nàng chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình.
Ngoài việc không thể ra khỏi cổng lớn, cuộc sống ở trang viên quả thật tự do hơn. Tuy nhiên trong phủ cũng có ưu điểm riêng, ít nhất thức ăn đa dạng và tinh xảo hơn.
Như bữa sáng hôm nay, tuy chỉ là sủi cảo hấp nhưng không đơn điệu, có nhân thịt heo cải trắng, thịt dê củ cải và các loại nhân chay, vỏ sủi cảo nhiều màu sắc làm rất tinh tế, bày đầy một đĩa lớn, chấm với nước dấm, kèm chén canh nóng, hương vị tuyệt hảo. Nghe nói vào mùa đông ở Lương Kinh nhà nào cũng thích món này.
Dùng xong bữa sáng ngon lành, Thẩm Vân Tây ngồi tại bàn ngẩn ngơ một lát thưởng thức dư vị, rồi mới theo lời thúc giục của Trúc Trân mà ra cửa.
Ngày đầu về phủ không muốn bị người khác xem thường, sáng nay Hà Châu đã dùng hết tài năng trang điểm búi tóc cho nàng, còn chọn riêng một bộ váy áo màu vàng nhạt tôn lên nhan sắc.
Dọc đường, các nữ tỳ và người hầu vừa hành lễ thỉnh an, vừa lén lút đưa mắt nhìn, đợi người đi xa mới ghé lại thì thầm to nhỏ.
Đa số đều không ngờ vị tam phu nhân này lại có tinh thần và diện mạo tốt đến vậy.
Những tiếng xì xào ấy chẳng khiến Thẩm Vân Tây để tâm, nàng đi qua vườn hoa, qua một cổng tròn, rất nhanh đã đến chính viện.