Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ !

22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Đoan Ngọc lải nhải từ chuyện nhỏ nhất , chỉ cần là nghĩ đến , bà đều nói ra , từng lời từng chữ đều như khắc vào lòng Phương Tri Ý. Cô im lặng nghe, không biết từ lúc nào, đôi mắt đã đỏ hoe, ngân ngấn nước.

Do thể trạng yếu ớt của cô , vợ chồng Lý Đoan Ngọc sớm đã bàn bạc với hai người con trai: tất cả tài sản trong nhà, về sau đều sẽ để lại cho Dạng Dạng. Hai anh trai không những không phản đối mà còn gật đầu đồng thuận. Họ hiểu rõ em gái là người cần được bảo vệ nhất, từ nhỏ đến lớn cũng đã quen việc gánh vác thay em. Nay cha mẹ nói ra, họ lại càng thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn.

Thế nên từ nhiều năm trước, số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đều được gửi đứng tên con gái út.

Tuy không phải là số tiền quá lớn, nhưng cũng tích được vài ngàn đồng, thêm một đống phiếu cùng vài món trang sức quý. Năm xưa nhà họ Phương và nhà họ Lý đều không phải dạng tầm thường. Trải qua chiến loạn, đồ để lại không còn nhiều, nhưng mỗi món đều tinh tế. Dù là vòng ngọc hay phỉ thúy, ở thời này mà nói, chỉ một món cũng đủ đổi lấy một căn nhà nhỏ.

Lý Đoan Ngọc cực kỳ cẩn thận, khâu tiền giấy vào lớp trong quần áo lót, còn trang sức thì dùng khăn tay bọc kỹ rồi giấu vào túi nhỏ bên người.

“Lúc đến Tây Bắc, con cứ để bọc này trong áo khoác, không được lấy ra tùy tiện. Chờ khi gặp được anh con, sắp xếp ổn thỏa rồi hãy mang ra cất kỹ, nhớ chưa?”

Phương Tri Ý nghe mẹ dặn dò, lòng như có ai cào xé.

Từng câu từng chữ đều là tình thương vô điều kiện của cha mẹ. Chưa từng được yêu thương như thế ở mạt thế , giờ đây có được , lại càng khiến cô tham luyến , vừa thấy ấm lòng, lại không nỡ rời xa. Nhưng , càng nhiều , chính là quyết tâm tồn tại , phải sống thật tốt , không làm cho cha mẹ thất vọng và buồn lòng.

Khi thấy mẹ như sợ bỏ sót dù chỉ một đồng tiền lẻ, Phương Tri Ý cuối cùng không nhịn được, khẽ hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/22.html.]

“Mẹ, cha mẹ không giữ lại gì cho mình sao?”

Lý Đoan Ngọc nghe vậy, chỉ mỉm cười, dịu dàng nói :

“Có chứ con. Mẹ với cha con có để lại ít tiền sinh hoạt, hơn nữa cha mẹ còn có công tác , sau này còn có lương tháng.”

Nếu thật sự bị hạ phóng, có tiền trên người ngược lại còn dễ bị dòm ngó, cho nên hai người chỉ để lại một chút tiền sinh hoạt , còn lại đều thêm vào hành lý cho con.

Phương Tri Ý không hiểu tường tận chuyện thời cuộc, nhưng ba chữ “hoài bích có tội” cô lại rất rõ. Có tiền có của tuy là tốt , nhưng đôi khi nó lại chính là tai hoạ chí mạng, đặc biệt là trong thời buổi lòng người khó đoán, mạng người rẻ như cỏ rác, thì chút tiền trong tay lại chính là cái cớ để người khác giẫm đạp.

Cô cúi đầu, khẽ nắm lấy tay mẹ, lòng âm thầm thề nguyện. Cô còn có không gian, còn có vật tư, còn có vô số đồ ăn quý báu. Chờ đến khi ổn định ở Tây Bắc, nhất định cô sẽ tìm cách gửi đồ về cho cha mẹ. 

Trong mắt người lăn lộn ở mạt thế gần như cả đời như cô , cuộc đời chẳng có gì quý bằng hai chữ “ăn uống”. Ở mạt thế, có đồ ăn là ông trời. Ở thời này, vật tư cũng là thiếu thốn, lương thực càng quý giá, tóm lại đồ ăn chính là phúc phần !

Cô muốn chia sẻ thứ phúc phần ấy với cha mẹ – những người đã yêu thương cô không điều kiện, không so đo, không toan tính.

Nga

Một đêm cuối – yên tĩnh, ấm áp, và chan chứa bao điều không nói thành lời. 

Cũng là một đêm ... không một ai trong họ có thể thật sự ngủ .

Bạn cần đăng nhập để bình luận