Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ !

15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều, hai vợ chồng Phương Tuấn Khanh đưa con gái đến bệnh viện khám lại một lần. Dù Phương Tri Ý hiểu rất rõ rằng thuốc men và thiết bị y tế ở thời điểm này chẳng thể giải quyết được mấy vấn đề trên thân thể mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không nửa câu than phiền. Cô biết, có những điều không phải vì bản thân, mà là vì cha mẹ , chỉ là vì trước khi rời xa , muốn làm cho họ yên lòng .

Sau khi khám xong trở về , hai người lớn ra đi thu xếp hành lý, để con gái ở lại phòng , dặn cô tranh thủ lựa chọn ít đồ cần thiết. Bóng lưng Phương Tri Ý đứng bên cửa sổ, tóc dài xõa xuống, gầy gò mà yên tĩnh, ánh mắt đượm vẻ không nỡ, như muốn đem cả căn phòng này thu vào lòng. Phương Tuấn Khanh nhìn bóng con, trong lòng trầm xuống như đá rơi vào giếng sâu, tiếng vang u u, nghẹn ứ không thoát nổi.

Sau khi rời khỏi phòng con gái , ông quay sang nhìn vợ. Đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn là khàn giọng mở lời:

“Hay là... chúng ta đến Cục Dân chính làm thủ tục đi? Em dẫn Dạng Dạng đi Tây Bắc, anh ở lại bên này là được ...”

Lời chưa dứt đã thấy tim nhói lên một trận. Ông chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ phải nói với chính người vợ đã cùng mình đi hết bao năm gió bụi những lời này.

Họ vốn là thanh mai trúc mã, từ khi lọt lòng đã ở bên nhau, cùng lớn lên trong một con ngõ nhỏ, cùng lội qua những mùa mưa dầm sũng đất, từng bữa khoai lang cháy cạnh cũng chia đôi nhau ăn. Chiến sự bủa vây, đất nước bị xé vụn bởi những cuộc vận động liên miên, thế mà hai người vẫn kề vai sát cánh, chưa từng rời nhau một bước. Bao nhiêu năm qua, tay nắm tay bước qua bể dâu nhân thế — vậy mà hôm nay, lại phải mở miệng nói lời chia lìa.

Không phải vì hết tình, cũng chẳng vì thay lòng. Mà bởi thế cuộc đã đổi thay.

Gió ngược cuồn cuộn, chính trị dậy sóng, lời nói vô tâm cũng có thể thành gươm giáo. Một câu lỡ miệng, một mối quan hệ không đúng thời, đều có thể thành dấu đỏ trong hồ sơ lý lịch, làm con đường phía trước vỡ vụn như gốm sứ rơi xuống đá. Nếu không vì con gái, ông tuyệt đối không muốn nói ra những lời đứt ruột như vậy.

Thế nhưng, vừa mới cất lời, đã nghe một tiếng quát nhẹ đầy 'sát khí':

“Anh là phiền chán tôi rồi phải không? Nhân dịp này muốn rũ áo tìm cô nào trẻ hơn chứ gì?”

Lý Đoan Ngọc xoay người lại, đôi mắt lạnh băng nhìn ông, giọng nói tuy không cao nhưng từng chữ như châm kim đ.â.m thẳng vào lòng.

Phương Tuấn Khanh nghẹn họng, tròn mắt nhìn vợ, luống cuống xua tay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/15.html.]

“Không! Không có chuyện đó! Anh... anh chưa từng có cái suy nghĩ đó, em đừng vu oan cho anh!”

Trong học giới bây giờ, chuyện thầy giáo ly hôn rồi cưới lại không còn là điều lạ. Có người còn lấy chính học trò của mình, ngoài miệng thì là “bồi dưỡng nhân tài”, nhưng người người đều biết đó là thứ quan hệ mờ ám chẳng sạch sẽ gì. Chỉ có điều, với một người như Phương Tuấn Khanh, chuyện như vậy quả thật không khác gì sự sỉ nhục. Ngay thẳng làm người, tự có giới hạn. Đối với ông, đạo đức làm chồng – làm thầy – làm người, là ba đường ranh không thể vượt.

Tình cảm dành cho vợ, không cần treo nơi đầu lưỡi, cũng chẳng cần khoe khoang ngoài mặt. Nó giống như ngọn lửa âm ỉ cháy trong bếp tro, không sáng rực nhưng chưa bao giờ tắt. Bao nhiêu năm qua, ngoài người vợ này, mắt ông chưa từng liếc ai, lòng ông chưa từng mở cửa cho bất kỳ ai bước vào. Thời cuộc có thể lay chuyển non sông, nhưng không thể khiến ông lay lòng đổi dạ.

Bị vợ nghi ngờ, lại còn bị quy kết cái tội trời không dung đất không tha, ông vừa tức vừa tủi. Thường ngày ông có thể biện luận thao thao bất tuyệt về triết học Marx hay phương pháp luận khoa học, lý lẽ đầy mình, nói rằng có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ cũng không phải là nói quá . Nhưng mỗi lần vợ nổi giận hay tỏ ra nũng nịu, ông liền như kẻ bị tháo mất then cửa, chẳng còn lời nào để chống đỡ.

Vì sao? Vì trong lòng ông, người Lý Đoan Ngọc không chỉ là vợ – mà còn là người bạn đời ông nguyện cùng sống chết, là nơi ông đặt trọn sự dịu dàng và trách nhiệm.

Lý Đoan Ngọc nhìn chồng sốt sắng giải thích, giận thì có giận, nhưng cũng không nén được ý cười nơi khóe môi. Bà chậm rãi nói, từng lời như khắc vào đá, kiên định không thể lay chuyển :

“Phương Tuấn Khanh, lời này em nói lại với anh một lần duy nhất. Năm đó anh đến cửa cầu hôn, trước mặt bao người, anh nói sẽ chăm sóc em cả đời. Vậy thì — đời này, đừng nghĩ đến chuyện trốn nợ. Một ngày cũng không được thiếu. Dù là lên rừng xuống biển, mặc kệ gió lớn sóng to, anh cũng đừng có hòng bỏ rơi em nửa bước.”

Giọng nói mềm như nước, nhưng sức nặng lại như chì. Rơi vào lòng người, dội lên từng vòng sóng.

Phương Tuấn Khanh ngẩng đầu nhìn vợ, mắt ánh lên thứ tình cảm khó gọi thành tên. Là thương, là yêu, là nợ một kiếp người , là thứ không thể tách rời giữa hai con người đã cùng nhau đi qua nửa đời trầm luân.

Nga

Ông bỗng bật cười khẽ, có chút bất lực, có chút chua xót, nhiều hơn là sự dịu dàng đến nghẹn ngào.

Lý Đoan Ngọc ... đúng là biết cách khiến tim ông mềm nhũn.

Thế thì... làm sao ông có thể quay lưng đi cho được?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận