Chồng Tôi Là Chú Cảnh Sát

7-9

7. 

 

Ngày hôm sau tôi vẫn đi làm như thường lệ, có thể mô tả mình là mặt mày phơi phới cũng không quá.

 

Các đồng nghiệp thân thiết với tôi nhìn với ánh mắt đầy tò mò hỏi có phải tôi đang yêu không. 

 

Tôi ngại ngùng gật đầu, rồi mọi người xung quanh đều biết cái cây vạn tuế ngàn năm tôi đây đã nở hoa. 

 

Thẩm Mặc nhắn WeChat nói sẽ đến đón tôi sau giờ làm, tôi vui sướng như bay bổng. 

 

Khi tôi báo cáo công việc với sếp, ngay cả sếp cũng nhận ra có gì đó không đúng. 

 

Sếp là anh khóa trên của tôi, tên là Trần Sâm, trước đây từng theo đuổi tôi hai năm. 

 

Ban đầu tôi không biết anh ta là cấp trên, nếu biết thì chắc chắn tôi đã không đến đây. 

 

Nhưng may mắn là Trần Sâm phân biệt rõ công việc và cuộc sống, cũng không làm khó tôi. 

 

Anh ta cũng có năng lực tốt, công ty phát triển khá tốt. 

 

“Tần Điềm, nghe nói em đang yêu?” 

 

Tôi gật đầu. 

 

“Anh ta là người như thế nào?” 

 

“Là người tôi thích.” Có nghĩa là dù anh ấy như thế nào, chỉ cần tôi thích là được. 

 

Trần Sâm nghe vậy ngẩn ra một chút, vẫy tay bảo tôi ra ngoài. 

 

“Đàn anh, anh xứng đáng với người tốt hơn.” 

 

Trần Sâm ấn một tay vào thái dương, lẩm bẩm. 

 

“Nhưng tôi thấy em là người tốt nhất.” 

 

Năm giờ chiều, Thẩm Mặc xuất hiện ở dưới lầu đúng giờ, vai rộng eo thon chân dài. 

 

Anh ấy lái xe máy, hơi khác cái lần trước tôi thấy. 

 

Thẩm Mặc đội mũ bảo hiểm cho tôi, nói: “Ôm chặt anh.” 

 

Tất nhiên kỹ thuật lái xe của anh ấy rất tốt, suốt dọc đường đều ổn định nhưng tốc độ vẫn không giảm. 

 

Chúng tôi đến một ngọn núi, nơi có lều và một chiếc kính viễn vọng. 

 

“Không phải em muốn xem mưa sao băng sao? Tối nay có đấy.” 

 

Hôm trước tôi thấy video về mưa sao băng và tag Thẩm Mặc. Điều tuyệt vời nhất trong tình yêu là những gì bạn nói đều được người kia ghi nhớ trong lòng. 

 

Đến chín giờ tối, mưa sao băng xuất hiện đúng giờ. 

 

Tôi như một đứa trẻ ước nguyện dưới mưa sao băng. 

 

“Hy vọng mẹ luôn khỏe mạnh, hy vọng tôi có thể cùng Thẩm Mặc bên nhau đến bạc đầu.” 

 

Quay đầu lại, tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, ánh mắt anh tràn đầy niềm vui. 

 

“Em ước gì vậy?” 

 

“Không nói cho anh biết, nói ra thì sẽ không linh nghiệm.” 

 

“Vậy em có muốn biết anh ước điều gì không?” 

 

“Là anh tự muốn nói với em đấy nhé.” 

 

Tôi tiến lại gần, giọng nói của Thẩm Mặc vang lên bên tai. 

 

“Điều anh ước là… Ở bên Tần Điềm năm này qua năm khác.”

 

Má ơi, người đàn ông này thật biết cách thả thính. 

 

Thẩm Mặc giữ đầu tôi lại, nhẹ nhàng hôn xuống. 

 

Chắc chắn anh ấy đã lén học cách hôn!

 

8. 

 

Cả đêm không ngủ được, sáu giờ sáng sớm tôi đánh thức Thẩm Mặc để ngắm bình minh. 

 

Rõ ràng anh ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, vùi đầu vào hõm vai tôi. 

 

Mặt trời màu vàng đỏ từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng hồng rực rỡ chiếu sáng cả mặt đất. 

 

Khuôn mặt Thẩm Mặc cũng được ánh nắng chiếu rọi, hàng mi dài như chổi sấp bóng trên mặt. 

 

Tôi không kìm được hôn lên mắt anh. 

 

Giây tiếp theo, Thẩm Mặc đã không còn buồn ngủ nữa. 

 

“Vợ à, là em động miệng trước.”

 

 

Về đến nhà rửa mặt, nghĩ lát nữa phải đi làm, tôi bỗng dưng cảm thấy rất buồn ngủ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận