Chồng Tôi Là Chú Cảnh Sát

7-9

7. 

 

Ngày hôm sau tôi vẫn đi làm như thường lệ, có thể mô tả mình là mặt mày phơi phới cũng không quá.

 

Các đồng nghiệp thân thiết với tôi nhìn với ánh mắt đầy tò mò hỏi có phải tôi đang yêu không. 

 

Tôi ngại ngùng gật đầu, rồi mọi người xung quanh đều biết cái cây vạn tuế ngàn năm tôi đây đã nở hoa. 

 

Thẩm Mặc nhắn WeChat nói sẽ đến đón tôi sau giờ làm, tôi vui sướng như bay bổng. 

 

Khi tôi báo cáo công việc với sếp, ngay cả sếp cũng nhận ra có gì đó không đúng. 

 

Sếp là anh khóa trên của tôi, tên là Trần Sâm, trước đây từng theo đuổi tôi hai năm. 

 

Ban đầu tôi không biết anh ta là cấp trên, nếu biết thì chắc chắn tôi đã không đến đây. 

 

Nhưng may mắn là Trần Sâm phân biệt rõ công việc và cuộc sống, cũng không làm khó tôi. 

 

Anh ta cũng có năng lực tốt, công ty phát triển khá tốt. 

 

“Tần Điềm, nghe nói em đang yêu?” 

 

Tôi gật đầu. 

 

“Anh ta là người như thế nào?” 

 

“Là người tôi thích.” Có nghĩa là dù anh ấy như thế nào, chỉ cần tôi thích là được. 

 

Trần Sâm nghe vậy ngẩn ra một chút, vẫy tay bảo tôi ra ngoài. 

 

“Đàn anh, anh xứng đáng với người tốt hơn.” 

 

Trần Sâm ấn một tay vào thái dương, lẩm bẩm. 

 

“Nhưng tôi thấy em là người tốt nhất.” 

 

Năm giờ chiều, Thẩm Mặc xuất hiện ở dưới lầu đúng giờ, vai rộng eo thon chân dài. 

 

Anh ấy lái xe máy, hơi khác cái lần trước tôi thấy. 

 

Thẩm Mặc đội mũ bảo hiểm cho tôi, nói: “Ôm chặt anh.” 

 

Tất nhiên kỹ thuật lái xe của anh ấy rất tốt, suốt dọc đường đều ổn định nhưng tốc độ vẫn không giảm. 

 

Chúng tôi đến một ngọn núi, nơi có lều và một chiếc kính viễn vọng. 

 

“Không phải em muốn xem mưa sao băng sao? Tối nay có đấy.” 

 

Hôm trước tôi thấy video về mưa sao băng và tag Thẩm Mặc. Điều tuyệt vời nhất trong tình yêu là những gì bạn nói đều được người kia ghi nhớ trong lòng. 

 

Đến chín giờ tối, mưa sao băng xuất hiện đúng giờ. 

 

Tôi như một đứa trẻ ước nguyện dưới mưa sao băng. 

 

“Hy vọng mẹ luôn khỏe mạnh, hy vọng tôi có thể cùng Thẩm Mặc bên nhau đến bạc đầu.” 

 

Quay đầu lại, tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, ánh mắt anh tràn đầy niềm vui. 

 

“Em ước gì vậy?” 

 

“Không nói cho anh biết, nói ra thì sẽ không linh nghiệm.” 

 

“Vậy em có muốn biết anh ước điều gì không?” 

 

“Là anh tự muốn nói với em đấy nhé.” 

 

Tôi tiến lại gần, giọng nói của Thẩm Mặc vang lên bên tai. 

 

“Điều anh ước là… Ở bên Tần Điềm năm này qua năm khác.”

 

Má ơi, người đàn ông này thật biết cách thả thính. 

 

Thẩm Mặc giữ đầu tôi lại, nhẹ nhàng hôn xuống. 

 

Chắc chắn anh ấy đã lén học cách hôn!

 

8. 

 

Cả đêm không ngủ được, sáu giờ sáng sớm tôi đánh thức Thẩm Mặc để ngắm bình minh. 

 

Rõ ràng anh ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, vùi đầu vào hõm vai tôi. 

 

Mặt trời màu vàng đỏ từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng hồng rực rỡ chiếu sáng cả mặt đất. 

 

Khuôn mặt Thẩm Mặc cũng được ánh nắng chiếu rọi, hàng mi dài như chổi sấp bóng trên mặt. 

 

Tôi không kìm được hôn lên mắt anh. 

 

Giây tiếp theo, Thẩm Mặc đã không còn buồn ngủ nữa. 

 

“Vợ à, là em động miệng trước.”

 

 

Về đến nhà rửa mặt, nghĩ lát nữa phải đi làm, tôi bỗng dưng cảm thấy rất buồn ngủ.

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Có muốn anh xin nghỉ cho em không?”

 

“Không sao, dù sao đi làm em cũng chỉ lướt mạng, lát nữa ngủ trưa là được.”

 

Thẩm Mặc đưa tôi đến dưới công ty, tình cờ gặp Trần Sâm.

 

“Đây là bạn trai của em à?” Trần Sâm dừng lại hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-toi-la-chu-canh-sat/7-9.html.]

Hai người nhìn nhau, trong không khí như thể phát ra tiếng điện giật.

 

“Tôi là chồng cô ấy, là kiểu đã đăng ký kết hôn.”

 

Trần Sâm lùi lại một bước nhỏ, tôi kéo tay áo Thẩm Mặc.

 

Tôi ra hiệu cho anh ấy dừng lại, không ngờ anh ấy lại cúi xuống hôn tôi một cái.

 

Thẩm Mặc còn thì thầm bên tai tôi, giọng không để Trần Sâm nghe thấy: “Anh vừa nhìn đã biết thằng nhóc đó không có ý tốt với em.”

 

Trần Sâm nhìn tôi một cái rồi đi vào, còn Thẩm Mặc thì như một vị tướng vừa thắng trận.

 

 

Khi tôi vào văn phòng báo cáo công việc lần nữa, Trần Sâm vẫn như không có chuyện gì.

 

Cuối cùng tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm, có vẻ như Thẩm Mặc đã vô tình giúp tôi giải quyết một vấn đề lớn.

 

9.

 

Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn đưa Thẩm Mặc về thăm mẹ.

 

Mẹ thấy chúng tôi rất vui, nhưng trong nhà lại có hai vị khách không mời.

 

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, không khác gì trong ký ức, chỉ là có thêm nhiều sợi tóc bạc và các nếp nhăn.

 

Bên cạnh ông ta còn có một cô gái, nhìn khoảng hai mươi tuổi.

 

“Ông đến đây làm gì?”

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Mặc, không tự chủ được mà siết mạnh, anh ấy an ủi nắm lại tay tôi.

 

Người đàn ông cười tươi như muốn lấy lòng: “Tiểu Điềm, lần này bố về là muốn tái hôn với mẹ con… À đúng rồi, đây là em gái con, tên là Tần Nhu, cũng đang học ở đại học A đấy.”

 

“Mẹ tôi chỉ sinh ra tôi một đứa con gái, ông không biết xấu hổ hay sao mà nói ra từ tái hôn này? Ở đây không chào đón các người, mời các người rời đi cho!”

 

Trong hôn nhân ông ta dây dưa với người phụ nữ khác, sau đó có bồ nhí tìm đến nhà.

 

Mẹ tôi mới phát hiện ra bộ mặt thật của Tần Minh.

 

Người đàn ông như bị mất mặt, tức giận.

 

“Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Như vậy sẽ bị trời phạt đấy!”

 

Thẩm Mặc bình thản lên tiếng: “Người như ông mà còn chưa bị trời đánh, thì Tần Điềm sẽ chỉ sống lâu trăm tuổi thôi.”

 

Một lúc sau, ánh mắt của bốn người đều tập trung vào mặt Thẩm Mặc.

 

Cô gái bên cạnh người đàn ông rõ ràng đã bắt đầu kích động.

 

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ vẫn muốn tái hôn sao?” Mẹ tôi cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá yếu đuối, quá dễ nói chuyện.

 

Mẹ lắc đầu: “Tần Minh, ông mau đi đi, chúng ta đã ly hôn rồi. Điềm Điềm cũng là tôi một tay nuôi lớn, ông không đưa một đồng tiền trợ cấp, Điềm Điềm cũng không có nghĩa vụ phải nuôi ông.”

 

Tần Minh còn muốn nói gì đó, nhưng bị cô gái bên cạnh kéo lại.

 

“Bố, chúng ta làm phiền người ta như vậy thật không đúng.”

 

Không ngờ Tần Minh còn sinh ra một cô con gái biết điều.

 

“Con thấy nhà anh rể có vẻ khá giả, chắc có thể cho chúng ta ở nhờ. Chỉ không biết chị gái có đồng ý không…”

 

Tần Nhu nhìn chiếc đồng hồ màThẩm Mặc đeo, cô ta đã thấy trên điện thoại, giá phải lên đến cả triệu.

 

Đánh giá sớm quá rồi, đúng là Tần Minh không nuôi dạy được thứ gì tốt.

 

Thẩm Mặc nghe vậy cười một tiếng, khiến Tần Nhu ngây người.

 

“Cô là cái thá gì? Cô yên tâm, dù tôi có nuôi mèo chó cũng không nuôi các người đâu.”

 

Lời nói rất khó nghe, nhưng tôi thích.

 

Thẩm Mặc xoa đầu tôi, những lời nói như mảnh băng.

 

“Các người không rời khỏi đây thì đừng trách tôi không khách khí.”

 

Tần Nhu coi như có mắt nhìn, kéo Tần Minh đang định la lối đi.

 

Sau khi hai người họ đi, không khí trong nhà trong lành hơn nhiều.

 

Tôi cảm thấy với tính cách của người đàn ông đó chắc chắn sẽ quay lại quấy rầy mẹ tôi.

 

“Mẹ, mẹ chuyển qua sống với chúng con đi? Chắc chắn ông ta sẽ quay lại, con không yên tâm về mẹ.”

 

Mẹ cười cười: “Mẹ chuyển đến để làm phiền thế giới hai người của các con à? Mẹ không phải là người không có mắt nhìn đâu.”

 

Tôi véo một miếng thịt mềm bên eo Thẩm Mặc, anh ấy khẽ hít một hơi, sau đó không đổi sắc nói.

 

“Đúng vậy mẹ, con thấy Điềm Điềm nói không sai, mẹ vẫn nên chuyển qua sống với chúng con đi. Có lúc con về muộn, có mẹ ở bên Điềm Điềm con cũng yên tâm hơn nhiều.”

 

Tôi thấy mẹ bắt đầu d.a.o động, lại tiếp tục thuyết phục thêm một chút.

 

Mẹ đi dọn dẹp đồ đạc, tôi cho Thẩm Mặc một ngón like. 

 

“Vẫn là anh có chiêu.” 

 

“Vậy có phần thưởng gì không?” 

 

“Có, thưởng cho anh đi giúp mẹ em dọn hành lý.” 

 

Khóe miệng Thẩm Mặc đang cong lên bỗng cứng lại, rồi sau đó hôn tôi một cái thật mạnh.

 

“Nhỏ không có lương tâm.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận