Chồng Tôi Là Chú Cảnh Sát

12-13 (End)

12.

 

Tôi không để tâm đến những gì Tần Nhu đã nói hôm đó.

 

Sau khi Thẩm Mặc xuất viện, anh ấy nghĩ đủ mọi cách để dỗ dành tôi, tôi cũng không thật sự giận anh.

 

“Biết sai rồi chứ?”

 

Tôi dạng chân ngồi lên bụng Thẩm Mặc, nhìn xuống anh ấy bị tôi trói hai tay vào đầu giường. 

 

“Biết sai rồi, thả anh ra trước đã.”

 

Tôi không thả, mà còn trêu chọc thêm.

 

Thành công khiến mặt mày Thẩm Mặc hồng hào, thở hổn hển.

 

Tôi đắp chăn lại, ôm Thẩm Mặc ngủ thiếp đi.

 

Trong bóng tối, vẻ mặt Thẩm Mặc không thể tin nổi.

 

Khi đang mơ màng ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy có đôi tay đang sờ mó trên người mình. 

 

“Đừng quậy!” 

 

“Giáo viên đã nói, việc mình làm thì phải tự chịu trách nhiệm.”

 

“Oa Tư Cơ còn nói, không chịu được thì thôi.”

 

... Một đêm buông thả, sáng hôm sau giọng tôi đã khàn.

 

Trần Sâm gọi tôi vào văn phòng, bảo ngày mai tôi đi bàn chuyện làm ăn cùng anh ta.

 

Đối tác là người Pháp, ở đại học tôi học đúng chuyên ngành tiếng Pháp.

 

Tôi đồng ý, Trần Sâm nhíu mày.

 

“Em bị nóng à?”

 

Tôi ngạc nhiên: “Ừm.”

 

“Ở đây có chút hoa kim ngân, em mang đi pha nước uống đi.”

 

Trần Sâm lấy một gói kim ngân hoa từ trong tủ ra.

 

Tôi vẫy tay từ chối: “Không cần đâu, Thẩm Mặc đã pha cho tôi rồi.”

 

Đúng là anh ấy đã pha cho tôi một cốc kim ngân hoa để tôi mang đi uống.

 

“Được rồi, nhớ ngày mai nhé.” 

 

Tối hôm đó, tôi nằm trong vòng tay Thẩm Mặc, tiện miệng nói về việc ngày mai đi bàn hợp tá cùng Trần Sâm c.

 

Tối hôm sau, Trần Sâm đưa tôi đến Câu lạc bộ Grimm.

 

Anh ta ngại ngùng cười với tôi: “Tôi cũng không ngờ anh ta lại chọn địa điểm này…”

 

Thôi kệ, đã đến đây rồi.

 

Sau vài giờ, việc hợp tác diễn ra khá thành công.

 

Tôi viện cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí, thực ra là để rửa mắt.

 

Đối tác thực sự quá phóng khoáng, trong khi bàn chuyện hợp tác lại có một cô gái xinh đẹp ngồi trên đùi.

 

Trên đường về, tôi đi qua một phòng VIP, bỗng có một bàn tay thò ra kéo tôi vào trong.

 

Tôi bị đẩy ngã xuống đất, nhìn thấy một người đàn ông béo phì, lôi thôi lếch thếch.

 

“Anh là ai? Muốn làm gì?” Tay tôi đã lén bấm gọi đến số khẩn cấp - Thẩm Mặc, vẫn là do anh ấy cài đặt cho tôi.

 

“Ha, làm gì… Lấy điện thoại của cô ta cho tôi!”

 

Điện thoại đã được kết nối, tôi hét vào điện thoại “Thẩm Mặc, mau đến cứu em, phòng 3205 câu lạc bộ Gri… Á!”

 

Từ góc phòng, một người đàn ông mặc đồ đen lao ra đá điện thoại của tôi xuống đất, điện thoại lại hỏng.

 

Lúc này, Thẩm Mặc đang giả vờ là cảnh sát mặc thường phục để bắt một tên tội phạm bị truy nã nhiều năm, nhận được cuộc gọi lập tức chuẩn bị rời đi.

 

Một cảnh sát khác gọi anh lại: “Đội trưởng Thẩm, anh định đi đâu? Nếu không có gì bất ngờ, Trương Đồ sẽ xuất hiện ngay thôi!”

 

Thẩm Mặc không thèm để ý, leo lên xe máy định rời đi.

 

Cảnh sát chặn trước mặt Thẩm Mặc, giọng điệu cứng rắn.

 

“Tần Điềm luôn là người quan trọng nhất trong lòng tôi, cô ấy là giới hạn của tôi. Tiểu Lâm, chỉ cần Trương Đồ xuất hiện, các cậu nhất định có thể bắt được gã, nhưng Tần Điềm thì không thể chờ được.”

 

Nói xong, Thẩm Mặc vội vàng phóng đi, tốc độ trên đường nhanh đến mức như bóng ma, nhưng Thẩm Mặc cảm thấy vẫn chưa đủ nhanh.

 

Câu lạc bộ Grimm, phòng 3205.

 

“Tôi không quen anh, anh muốn làm gì?”

 

Người đàn ông cười thô tục: “Có người nói chơi cô rất thoải mái, bảo tôi đến chơi với cô một chút.”

 

Có người? Tôi thật sự không biết đã chọc giận ai.

 

Anh ta ra lệnh cho người mặc đồ đen giữ chặt tôi, tôi nhờ vào thân hình nhỏ bé tránh được. 

 

Nhưng sao tôi có thể là đối thủ của hai người đàn ông, người mặc đồ đen cầm gậy đánh vào chân tôi.

 

“Á…” Tôi phát ra âm thanh đau đớn thảm thiết. 

 

Lòng Thẩm Mặc bỗng hoảng loạn và đau đớn, như thể bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào. 

 

“Chỉ cần đồng ý với tôi là được, tại sao phải chịu đựng khổ sở như vậy? Mày ra ngoài trước đi.” 

 

Tôi hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, khi tôi sắp rơi vào tuyệt vọng thì cánh cửa bị đập mở. 

 

Thẩm Mặc như một vị thần giáng trần, trên mặt anh có máu, đôi mắt đỏ ngầu. 

 

Anh tiến từng bước về phía người đàn ông, điên cuồng đ.ấ.m đá anh ta.  

 

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, vẻ mặt Thẩm Mặc bình tĩnh như đọng, giống như một vị Diêm Vương đến lấy mạng. 

 

Nhìn thấy người đàn ông sắp bị Thẩm Mặc đánh chết, tôi vội vàng lên tiếng, không thể để anh ấy mang tội g.i.ế.c người vì loại rác rưởi này. 

 

“Thẩm Mặc, em đau…” 

 

Thẩm Mặc như bừng tỉnh sau cơn mê, anh bế tôi chạy ra ngoài. 

 

Cuối cùng tôi không bị thương nặng, chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng để chân hồi phục. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận