Chồng Tôi Là Chú Cảnh Sát

10-11

10. 

 

Mẹ chọn phòng ở tầng hai, còn phòng của tôi và Thẩm Mặc ở tầng ba. 

 

Mẹ gọi đó là “không làm phiền chúng tôi.” 

 

Tối, tôi khát nước chuẩn bị xuống lầu rót một cốc nước, thì nghe thấy tiếng trò chuyện của Thẩm Mặc và mẹ.

 

“Má, con không nói cho Thiên Thiên biết chuyện của mẹ đâu.”

 

“Vậy thì tốt, con bé đó mà biết mẹ bị ung thư thì sẽ khóc c.h.ế.t mất.” 

 

“Mẹ…” 

 

“Con tuyệt đối không được nói cho nó biết. Từ nhỏ nó đã thích khóc, khi mẹ đi rồi con phải chăm sóc nó thật tốt, coi như mẹ cầu xin con.” 

 

“Mẹ đừng nói vậy, Điềm Điềm là người con yêu, con sẽ yêu thương cô ấy suốt đời.” 

 

“Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Được rồi, con nhanh lên trên đi. Đúng rồi, mang một cốc nước lên cho nó, nửa đêm nó thường dậy uống nước.”

 

Trước khi họ đứng dậy, tôi nhanh chóng quay về phòng.

 

Thẩm Mặc bưng cốc nước vào, tôi ngồi ở góc tường nhẹ nhàng nức nở.

 

Anh vội vàng đặt cốc nước xuống, đi về phía tôi. Thông minh như anh, lập tức đoán ra tôi chắc chắn đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ. 

 

Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Mặc. Anh thở dài, ôm tôi lên giường. 

 

“Sàn nhà lạnh, để anh từ từ nói với em.”

 

“Anh vừa mới chuyển từ thành phố B đến đây, ngay khi đến nơi anh đã tìm kiếm tung tích của em, nhưng tình cờ lại tìm thấy mẹ trước. Sau khi bộc bạch tình cảm với mẹ, bà hỏi anh có muốn kết hôn với em không, sau đó bà nói với anh bà bị ung thư, bảo anh phải chăm sóc em thật tốt.” 

 

Nghe xong, tôi khóc càng thảm thiết hơn, Thẩm Mặc ôm tôi vào lòng vỗ về như dỗ trẻ con.

 

“Thẩm Mặc… Hu hu hu, sao lại như vậy chứ?” 

 

Sao người phụ nữ hiền lành, yếu đuối ấy phải chịu đựng những khổ sở như vậy? 

 

“Điềm Điềm, đừng để mẹ biết em đã biết sự thật, đừng để bà lo lắng. Thực ra ung thư cũng có những ca chữa khỏi mà đúng không? Nếu mẹ mỗi ngày giữ tâm trạng vui vẻ, biết đâu một ngày nào đó sẽ có phép màu xuất hiện?” 

 

Tôi biết Thẩm Mặc đang an ủi mình, nhưng tôi vẫn ôm lấy một chút hy vọng mong manh ấy. 

 

Sáng hôm sau, tôi cố gắng giả vờ như không biết gì cả. 

 

Mẹ thấy đôi mắt sưng húp của tôi, nhìn Thẩm Mặc với ánh mắt không hài lòng. 

 

“Mẹ biết hai đứa mới cưới, có chút nhu cầu là điều hiển nhiên. Nhưng Tiểu Thẩm, con phải chú ý đến cảm xúc của Điềm Điềm.” 

 

Có vẻ như mẹ đã hiểu lầm, vậy thì để Thẩm Mặc gánh cái tiếng xấu này cũng được.

 

Tôi nhào vào lòng mẹ khóc nức nở, Thẩm Mặc đứng bên cạnh gãi gãi mũi. 

 

Kể từ đó, mỗi ngày tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn để ở bên mẹ, đưa bà đi chơi, đi ăn, giới thiệu cho bà những điều mới mẻ, ngắm cảnh đẹp. 

 

Mẹ trông trẻ ra nhiều, nhìn có vẻ rạng rỡ. 

 

11. 

 

Gần đây Thẩm Mặc khá bận rộn, thường về nhà rất muộn. 

 

Đến khoảng 11 giờ đêm, Thẩm Mặc bước vào phòng với hơi lạnh. 

 

Tôi thấy anh đứng dưới điều hòa làm ấm người rồi mới chui vào chăn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận