CHỒNG ĐÀO MỎ, CÙNG EM GÁI HỌ SINH CON TRONG NHÀ CỦA TÔI

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuốc đó vốn bà ta chuẩn bị cho chính mình.

 

Vì với bà ta, Thái Chí Cường là cả mạng sống. Bà ta không muốn con trai chịu khổ, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con.

 

Chính vì căn bệnh đó mà ba người – Thái Chí Cường, Dương Xuân Hoa và Tôn Diễm Diễm – nảy sinh ra mưu đồ độc ác.

 

Dù gì bà ta cũng sắp chết, vậy tại sao không nhân cơ hội trước khi chết, làm điều cuối cùng có ích cho con trai và cháu nội?

 

Vậy là tôi bị đầu độc c.h.ế.t như vậy.

 

Một bà lão hơn 60 tuổi, tóc bạc, ung thư giai đoạn cuối, vào tù vài ngày là được bảo lãnh chữa bệnh.

 

Tức là không hề chịu hình phạt gì.

 

Hiện tại bà ta vẫn chưa phát bệnh, nếu đợi đến lúc phát hiện, thì Thái Chí Cường dù c.h.ế.t cũng không chịu ly hôn.

 

Bởi vì ly hôn xong, hắn mất nhà, mất sự nghiệp, mất tiền chữa bệnh cho mẹ, chẳng khác nào ép hắn vào chỗ chết.

 

Tôi cười nhạt:

 

“Tôi vẫn câu cũ thôi, Thái Chí Cường, ly hôn hòa bình thì tốt đẹp cả đôi bên. Đừng để tôi nổi điên lên, lúc đó một xu tôi cũng không để lại cho anh.”

 

Tôn Diễm Diễm nhìn tôi, ánh mắt d.a.o động, kiểu sống như chó thế này cô ta cũng chán đến tận cổ rồi.

 

Cô ta không còn muốn đóng vai tiểu tam đợi ngày "lên ngôi" nữa. Tôi đã tỉnh ngộ, lại còn thuê người đánh họ suốt ngày, còn lâu họ mới moi được đồng nào từ tôi.

 

Mấy hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho Tôn Diễm Diễm:

 

“Nếu cô thuyết phục được Thái Chí Cường ly hôn, tôi sẽ chuyển 300.000 tệ (khoảng hơn 1 tỷ VNĐ) cho cô. Chỉ cần có giấy ly hôn, tôi lập tức chuyển tiền.”

 

Lòng tham thắng lý trí.

 

4-5 ngày sau, Thái Chí Cường chủ động liên hệ, đồng ý ly hôn.

 

Hai người lấy lý do “tình cảm tan vỡ” nên rất nhanh nhận được giấy ly hôn.

 

Tôn Diễm Diễm, bụng đã to lùm lùm, đứng trước cửa đợi, mắt vừa mong đợi vừa thấp thỏm.

 

Tôi cười nói:

 

“Đợi chút nha, không thiếu phần của cô đâu.”

 

Thái Chí Cường sắc mặt tối sầm, nhìn cô ta chằm chằm:

 

“Đợi cái gì? Cô ta đang nói gì?”

 

Tôn Diễm Diễm giật mình rụt cổ, không dám hé miệng.

 

– Cứ đợi đi.

 

Tôi thầm nghĩ: Có đợi cả đời cũng không có đâu.

 

Sau đó, Tôn Diễm Diễm gọi điện, giọng gào thét:

 

“Lý An An! Tiền đâu? 300.000 tệ! Cô nói cho tôi 300.000 tệ, giờ một xu cũng không có là sao? Đồ lừa đảo!”

 

—--------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-dao-mo-cung-em-gai-ho-sinh-con-trong-nha-cua-toi/7.html.]

Tôi cười khẩy:

 

“Sự tín nhiệm không dành cho loại người như cô đâu. Nhìn lại bản thân xem, cô xứng không?”

 

Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ định cho họ một xu.

 

Tôi không rao bán nhà nữa à? Nhưng thật ra tôi đã bí mật bán rồi.

 

Tờ giấy chuyển nhượng phần sở hữu nhà cho Thái Chí Cường? Ha! Giấy giả hết.

 

Tôi thuê luật sư giỏi, tra luật kỹ càng: căn nhà đó do mẹ tôi thanh toán bằng tài khoản riêng, nên là tài sản trước hôn nhân của tôi.

 

Hắn tưởng sống trong nhà, có giấy hôn thú là chiếm được một nửa?

 

Mơ đi!

 

Sau khi tôi và mẹ hội ngộ, cùng nhau đi du lịch vui vẻ.

 

Còn Thái Chí Cường thì sao? Nhà bị bán, người mua đã được chuẩn bị tâm lý là có tranh chấp, nên xử lý rất quyết đoán.

 

Hắn không quan hệ, không tài chính, lại phải nuôi mẹ già bệnh nặng, bồ nhí sắp sinh, hoàn toàn bị quật tơi tả.

 

Cả đám bị đuổi ra khỏi nhà, quay lại chen chúc trong phòng trọ chật hẹp của Tôn Diễm Diễm.

 

Thái Chí Cường, từ khi yêu tôi đến nay, chỉ là ký sinh trùng sống bám, quen tiêu tiền người khác, chưa từng đi làm thật sự.

 

Giờ hắn 26 tuổi, không tìm được việc, tiền nhà, tiền điện nước, tiền ăn uống đè đầu, Tôn Diễm Diễm thì sắp sinh.

 

Và rồi, khi hắn cầm tờ giấy kết quả chẩn đoán ung thư của mẹ, gần như sụp đổ.

 

Tôi xuất hiện, vui vẻ như đi du xuân:

 

“Ôi kìa, ai đây? Không phải Thái Chí Cường sao? Sao lại ở đây thế này? Ai bị gì à?”

 

Bên cạnh hắn là Dương Xuân Hoa, mặt trắng bệch, tay run rẩy.

 

“Sao lại thế này… Ung thư à? Sao tôi lại bị thế này…”

 

Tôi cười lạnh:

 

“Bởi vì báo ứng đấy.”

 

Kiếp này, tôi không bị hành hạ, không sống khổ vì hắn. Tôi kiểm tra sức khỏe tổng quát rồi, khỏe mạnh vô cùng.

 

Dương Xuân Hoa trừng mắt với tôi:

 

“Con tiện nhân này! Cô nói gì đó!”

 

Tôi bình thản:

 

“Bớt nói lời độc địa lại. Ngày nào bà cũng đốt nhang, đốt vàng mã, nhà ám khói như đền thờ. Mà miệng lưỡi thì độc ác, tâm địa xấu xa. Phật nào độ bà?”

 

"Báo ứng? Không thể nào! Tôi ngày nào cũng đốt nhang cho Phật kia mà?!"

 

Dương Xuân Hoa không tin, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận