CHỒNG BỊ BỆNH, TÔI BỊ ÉP BÁN NHÀ, HIẾN THẬN, SINH CON TRAI
1
Chồng mới cưới bị chẩn đoán suy thận.
Mẹ chồng và em chồng xông thẳng vào nhà tôi:
"Cái nhà này, bán đi là vừa, lấy tiền thay thận cho con trai tôi."
"Anh tôi cần người chăm sóc, chị nghỉ việc đi. Đợi anh ấy ngủ rồi ra ngoài chạy ship đêm cũng kiếm được khối tiền."
"Nhà tôi không thể tuyệt hậu được, sinh hoạt vợ chồng ảnh hưởng đến sức khỏe, hai người làm thụ tinh ống nghiệm đi, nhớ sinh con trai nhé."
Tôi cắn răng chuẩn bị phản bác thì em chồng rút điện thoại ra:
"Chị dâu, cởi đồ đi nào, em chụp một tấm ảnh không mặc đồ nhé.
Nếu chị vô lương tâm mà đá anh em, ảnh này sẽ lên mạng đấy."
Tôi không thể tin nổi, quay sang nhìn chồng:
"Những gì họ nói… anh cũng đồng ý sao?"
Chồng tôi mặt mày hớn hở, gật đầu phấn khích:
"Không! Một đứa con thì ít quá, chúng ta làm hẳn một cặp sinh đôi luôn nhé?"
—------
Khi cầm kết quả khám bệnh của Lý Chí Vũ, tôi không thể tin vào mắt mình.
Bác sĩ nói đây là suy thận mãn tính, không thể chữa khỏi chỉ bằng tiêm thuốc.
Chỉ có hai lựa chọn: ghép thận hoặc chạy thận cả đời.
Quá trình này vừa cần người thân chăm sóc, vừa tốn rất nhiều tiền.
Tôi đã mất ngủ nhiều đêm, khóc ướt cả gối, suy nghĩ mọi hậu quả có thể xảy ra.
Và câu trả lời vẫn là một:
Tôi sẽ không rời bỏ anh ấy. Tôi sẽ cùng anh chiến đấu với bệnh tật!
Tôi cũng đã đi xét nghiệm để kiểm tra độ phù hợp, nếu phù hợp, tôi sẵn sàng hiến một quả thận của mình cho anh.
Lý Chí Vũ xúc động rơi nước mắt, ôm lấy tôi nói tôi là may mắn lớn nhất cuộc đời anh.
Chúng tôi ôm nhau khóc, nước mắt còn chưa khô, thì mẹ chồng và em chồng đã đến.
Tôi nhìn họ, không khỏi thấy xót xa.
Dù sao họ cũng là người thân của anh ấy, chắc cũng đau khổ như tôi.
Tôi cố giữ bình tĩnh, tươi cười đón họ vào nhà, nói rằng y học hiện đại rồi, bệnh này không phải vô phương cứu chữa.
Một quả thận có thể dùng được 20 năm, cùng lắm chúng tôi cố gắng làm việc, tích tiền. Nếu hỏng, có thể thay quả khác.
Tôi muốn cùng anh sống trọn đời.
Không ngờ mẹ chồng và em chồng hoàn toàn không tỏ ra buồn bã.
Mẹ chồng nhìn quanh căn nhà vài vòng rồi nói:
“Nhà này tốt đấy, chắc bán được bao nhiêu?”
Tôi vô thức trả lời:
“Khoảng hơn 900.000 tệ (tương đương hơn 3 tỷ VNĐ), nhưng còn nợ vay ngân hàng chưa trả xong.”
Mẹ chồng bĩu môi:
“Ít thật, nhưng cũng đủ. Ngày mai đăng bán đi nhé.”
Tôi sửng sốt:
“Bán rồi tôi và Chí Vũ sống ở đâu?”
“Thuê nhà chứ còn gì! Ngày xưa nhà chúng tôi 4 đời sống chung một mái nhà đất, cũng sống được thôi!
Chí Vũ phải thay thận, hơn 900.000 tệ tuy hơi ít, nhưng cũng gần đủ để ghép thận và bồi bổ sau mổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-bi-benh-toi-bi-ep-ban-nha-hien-than-sinh-con-trai/1.html.]
Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Tôi định sẽ bàn bạc với mẹ chồng và em chồng để đưa ra giải pháp chung.
Ví dụ như chạy thận chờ nguồn thận hiến, và cùng nhau lo chi phí – cả hai bên cùng gánh vác.
Nhưng không ngờ mẹ chồng nhắm thẳng vào căn nhà này.
Đây là tài sản bố tôi để lại, là tài sản trước hôn nhân, tôi không muốn bán.
Tôi nhìn về phía Lý Chí Vũ – anh ta cúi đầu không nhìn tôi.
Tôi đau đớn, nghĩ chắc anh đang áp lực, tôi không muốn thêm gánh nặng mẹ chồng – nàng dâu cho anh nữa.
Nhưng sự im lặng của tôi lại khiến mẹ chồng tưởng tôi đồng ý.
Em chồng tiếp lời:
“Ghép thận xong thì ai chăm sóc anh em?”
Mẹ chồng hất cằm:
“Thì còn ai ngoài vợ!”
Em chồng cười:
“Đúng rồi, chị dâu khéo léo, nhà cửa sạch sẽ.
Nhưng mà chị bận việc lắm đúng không?
Vậy nghỉ luôn đi.”
Tôi chưa kịp đáp thì mẹ chồng tiếp lời:
“Nghỉ rồi ai kiếm tiền nuôi nhà?”
Em chồng tiếp tục:
“Chị dâu chứ ai!
Giờ giao hàng, giao đồ ăn nhiều tiền lắm.”
“Chị ở nhà chăm anh em ban ngày, tối để anh ấy ngủ sớm, 10 giờ ra ngoài chạy giao hàng đêm.
Giao ca đêm còn được trợ cấp, một tháng mấy nghìn tệ, đủ sống!”
Mẹ chồng gật đầu liên tục:
“Tốt! Rất tốt!”
Rồi quay sang con trai đỏ mắt:
“Con trai mẹ khổ quá đi!”
Ủa, người khổ là con bà sao?
—---------
Em chồng phấn khích:
“Trước đây anh em mỗi tháng gửi mẹ 2.000 tệ, giờ chị dâu gửi 4.000 tệ nhé.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
“Tôi đi giao hàng đêm kiếm tiền, còn phải gửi gấp đôi tiền dưỡng già? Lý gì vậy?”
“Trước anh em khỏe, mẹ có chỗ dựa.
Giờ thế này, mẹ phải có khoản phòng thân chứ!”
“Chị còn trẻ, cố gắng chút đi, hiếu thảo là đạo làm con.”
Tôi nghiến răng chịu đựng.
Lý Chí Vũ vẫn ngồi đó gật gù. Không một lời.
Cơn giận trong tôi sắp bùng lên thì…