Không biết ai trong đám đông đã nhận ra tôi, liền nói với người đàn ông mặc vest trung niên: “Hiểu lầm rồi, đây là con gái của Tổng giám đốc Lục.”
Ba tôi nghe thấy có người nhắc tên mình, lập tức bước tới đứng sau lưng tôi.
Người đàn ông trung niên thấy ba tôi xuất hiện, sắc mặt liền hoảng hốt, kéo Hứa Lệ lại gần tôi.
“Còn không mau xin lỗi đi, theo vai vế thì con phải gọi cô ấy một tiếng cô!”
“Gọi cô xin lỗi mau!”
Hứa Lệ ngây người, còn Vương Tuấn bên cạnh cũng sững sờ như gỗ đá.
Tôi suýt không nhịn được mà bật cười.
Không ngờ tôi với Hứa Lệ lại có chút quan hệ họ hàng.
Ba tôi từng nói, trong làng, ông thuộc hàng vai vế rất cao, từ nhỏ đã được người ta gọi là ông nội.
Thấy mặt tôi tối sầm lại, người đàn ông trung niên lại giục Hứa Lệ.
Cô ta có vẻ rất sợ ông ấy, dù không cam lòng nhưng vẫn phải lên tiếng: “Cháu chào cô!”
“Ừm, ngoan lắm.”
Nói xong, tôi chuyển ánh mắt sang Vương Tuấn: “Còn cậu, tính theo vai vế, có phải cũng phải gọi một tiếng chứ?”
Lời tôi khiến Hứa Lệ tức giận: “Cô đừng quá đáng!”
Ban đầu tôi không định làm gì họ, nhưng ai bảo bọn họ cứ như chó dại cắn không tha.
Đã vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi quay đầu nhìn ba: “Ba, vừa rồi có người nói con lẻn vào đây để nhân cơ hội gây chú ý trước mặt Chủ tịch. Chủ tịch lợi hại vậy sao?”
Biết con không ai bằng ba, mấy chiêu nhỏ của tôi, ba tôi rõ như lòng bàn tay.
Ông rất phối hợp: “Lợi hại cái gì, ba đã bảo con tiếp quản công ty từ ba năm trước. Nếu con chịu nhận, giờ vị trí Chủ tịch đã là của con rồi.”
Nhìn hai người kia trợn mắt há mồm, tôi cười đắc ý.
Nói tôi bám víu để thăng tiến?
Chủ tịch mời tôi làm mà tôi còn không thèm, ai coi thường ai đây?
Đừng vội, chưa xong đâu.
Tôi chuyển ánh mắt sang người đàn ông trung niên:
“Chú ơi, ở công ty muốn được thăng chức thì phải biếu quà lớn cỡ nào ạ?”
Bị chất vấn nhận hối lộ ngay giữa đám đông, sắc mặt ông ta lập tức tái mét.
“Cô Lục, công ty chúng tôi nổi tiếng coi trọng nhân tài, tuyệt đối không có chuyện đi cửa sau hay nhận quà cáp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-xong-toi-tro-thanh-nu-ty-phu/8.html.]
Tôi nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn:
“Nhưng tôi nghe ‘cháu rể’ của chú nói, chỉ cần mang lễ mừng thọ đến nhà chú là được lên làm tổ trưởng rồi.”
Người đàn ông trung niên lập tức hoảng hốt phủi sạch quan hệ.
“Hoàn toàn không có chuyện đó, cậu ta nói bừa đấy, căn bản không phải cháu rể tôi.”
“Nhưng cô ấy gọi chú là chú mà!” Tôi chỉ vào Hứa Lệ.
“Tôi có quen mẹ của Hứa Lệ, nên cô ấy gọi tôi là chú, chỉ vậy thôi, không có quan hệ họ hàng gì.”
Lão cáo già này giỏi thật, biết giữ mình, lập tức phủi sạch sẽ.
Sợ ba tôi hiểu lầm, ông ta lập tức đứng trước mặt ba tôi, hùng hồn tuyên bố.
“Chủ tịch yên tâm, mai về công ty tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu có người vi phạm quy chế, tôi nhất định xử lý nghiêm khắc.”
Thì ra Hứa Lệ dựa vào mối quan hệ giả này để hoành hành trong công ty.
Có vẻ sợ Hứa Lệ nói gì thêm, tôi chưa kịp mở miệng thì người đàn ông trung niên đã ra lệnh đuổi cả Hứa Lệ và Vương Tuấn ra khỏi buổi tiệc.
Hai người họ bị đuổi như chó nhà có tang, vô cùng nhục nhã.
12
Sáng thứ Hai đi làm, tôi lập tức nhận được tin tức.
Hứa Lệ và Vương Tuấn đều bị đuổi việc, bớt được hai tai họa này, bầu không khí công ty dễ chịu hơn hẳn.
Tan làm buổi tối, tôi lại bị Vương Tuấn chặn ngay trước cổng công ty.
“Thiên Thiên, anh đến xin lỗi em, trước đây là lỗi của anh, chúng ta quay lại nhé.”
“Chỉ cần em đồng ý, để anh vào công ty làm, mẹ anh nhất định sẽ chấp nhận em, tin anh đi.”
Tôi cạn lời, vốn định mắng hắn một trận, giờ thì miễn luôn.
Với chỉ số IQ đó, tôi mắng hắn e là cũng chẳng hiểu, lãng phí nước bọt làm gì.
“Cút!”
Vương Tuấn nắm lấy tay tôi, mặt dày đòi tôi tha thứ.
Tôi còn đang luống cuống chưa biết làm sao gạt đi cục cao dán chó c.h.ế.t này thì đàn anh Tống Trì xuất hiện.
Anh gọi bảo vệ đến, Vương Tuấn mới tiu nghỉu rút lui.
“Cảm ơn anh, học trưởng!”
“Khách sáo gì chứ, nghe nói em đang độc thân?” Học trưởng Tống nhìn tôi dò xét.
Tự nhiên tôi cảnh giác, không lẽ anh ấy...