sợ hãi chị từ trong góc tối. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, ánh mắt chị từ kinh hoàng giãy giụa chuyển sang cam chịu tuyệt vọng.
Khi chị thấy , trong mắt ánh lên tia hy vọng như tro tàn cháy .
rón rén bò đến bên cạnh chị , giật miếng băng dính bịt miệng chị . Chị năng lộn xộn với một tràng dài về canh vận khí, về bí mật của làng Đào Nguyên , cũng chẳng quan tâm ở tuổi hiểu .
Đột nhiên chị im bặt, nữa. Chị ngoài cửa sổ. Bên ngoài tiếng ồn ào, náo nhiệt vô cùng, trái ngược hẳn với vẻ tuyệt vọng khuôn mặt chị .
Cuối cùng chị tự giễu, cầu cứu nữa mà bình tĩnh bảo :
“Tiểu Muội, chạy ! Chạy khỏi cái địa ngục ! Đừng bao giờ nữa!”
Chạy?
Có thể chạy ?
Hơn nữa mới mười tuổi!
nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lát, mặt đổi sắc hì hì với chị : “Chị hai, chị nhận nhầm . Em là Đại Muội mà.”
Chị họ , an ủi, “Em thông minh đấy, sống cho nhé...”
Chị còn xong dùng băng dính bịt miệng chị .
Lúc đó , cái c.h.ế.t năm hai mươi tuổi chính là kết cục của , ồ , là kết cục của em gái .
4
Chị hai cứ thế biến mất. suy nghĩ mấy ngày, bèn bàn với Trương Đại Muội kế hoạch đổi đời: “Dù chúng cũng giống hệt , lớn phân biệt .”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chị đồng ý ngay tắp lự chút do dự.
Có lẽ bố nghĩ sớm muộn gì cũng xóa sổ sự tồn tại của nên từ nhỏ đối xử với gấp bội.
Từ khi bắt đầu trí nhớ, việc nhà đều đổ lên đầu Đại Muội. Chị còn bận rộn hơn cả con la nhà hàng xóm còn thì đến cái bát cũng từng rửa.
Dịp lễ tết đều sắm quần áo mới đẽ mà chị chỉ mặc quần áo cũ mặc , dù chị mặc cũng vặn.
phòng riêng mới sửa sang, trang trí sạch , còn chị chen chúc với bà nội trong căn nhà cũ nát gió lùa.
Bữa nào cũng ăn thịt tươi, chị chỉ chia cơm chan nước thịt.
học ở huyện, chị dậy sớm hai tiếng trèo đèo lội suối học ở trường làng.
Mỗi chị phản kháng, bố sẽ mất kiên nhẫn : “Mày là chị, mày chăm sóc em là lẽ đương nhiên ? Mấy năm nữa mày công nhân nuôi em mày học!”
Có lúc thậm chí họ còn tát chị vì chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Có chút khổ mà chịu , hưởng phúc kiểu gì?”
“Cái gì cũng so đo với em? Nó sinh , là ban cho phúc trạch điềm lành. Mày tư cách gì mà so với nó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/canh-khi-van-song-sinh/chuong-2.html.]
Mỗi Trương Đại Muội dạy dỗ xong, ánh mắt đều tràn đầy oán hận.
Chị thường trốn trong phòng thầm: “Tại sinh là ......”
Dưới sự đối xử bất bình đẳng lâu dài, đương nhiên chị trở thành .
Mấy năm nay, và chị vẫn sự khác biệt về ngoại hình. Chị giúp việc nhà, ngón tay thô ráp, da dẻ đen nhẻm, còn sống trong nhung lụa, tinh tế như trẻ con thành phố.
Vào tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè, trong nhà bắt đầu thu hoạch lạc, bèn lấy cớ nhà trường yêu cầu học sinh san sẻ việc nhà mà ruộng một tháng.
Một tháng , đen nhẻm thô ráp, cuối cùng cũng đổi phận trót lọt với Đại Muội.
5
thích nghi với phận mới thuận lợi. So với việc mất mạng, chịu chút khổ sá gì?
Đại Muội, ồ, , giờ gọi là Tiểu Muội .
Nó thích nghi với phận mới còn nhanh hơn . Từ nghèo khó lên giàu sang quả nhiên dễ.
Nó việc nhà nữa, bữa nào cũng thịt ăn, mùa nào cũng quần áo mới. Ngày ngày nó đắm chìm trong hưởng thụ, sai bảo như nô lệ, giống hệt đối xử với nó đây.
Được giáo d.ụ.c , nó nhanh chóng thi đỗ trường cấp ba thành phố, đó thi đỗ Đại học Truyền thông với thành tích xuất sắc.
Còn , nghiệp cấp hai xong thì công nhân bắt ốc vít ở một nhà máy huyện, cầm mức lương ba nghìn mỗi tháng, ngày qua ngày sống cuộc đời nhàm chán vô nghĩa.
Kỳ nghỉ đông đầu tiên khi đỗ đại học, Trương Tiểu Muội tay xách nách mang những món đồ từ thành phố lớn về nhà với vẻ ngoài hào nhoáng như lột xác . Nó thành thiên nga trắng còn vẫn là vịt con xí.
Trong bữa cơm tối, nó chia sẻ những điều mắt thấy tai ở thủ đô trong nửa năm qua. Đó là thế giới từng thấy…
Sắp , những thứ cũng sắp là của .
6
Trong tiệc sinh nhật, gần đến mười hai giờ, gọi Tiểu Muội .
Tiểu Muội theo từ đường. , chờ đợi nó phía là phận giống như chị họ thứ hai.
Giống như mười năm , ẩn trong góc tối Tiểu Muội mấy bà thím cùng làng giữ chặt, nhanh chóng trói gô như cái kén.
Mẹ cúi xuống với nó về canh vận khí, về điều cấm kỵ thể của ngôi làng để nó cho rõ ràng.
Nói xong dùng băng dính bịt miệng nó , lẩm bẩm: “Con ơi, xuống phù hộ cho chúng bình an, thuận buồm xuôi gió nhé.”
Tiểu Muội kinh hoàng trợn tròn mắt, lòng trắng gằn đỏ tia máu, nước mắt tuôn rơi. Nó liều mạng lắc đầu nhưng miệng băng dính dán chặt, chỉ thể phát tiếng kêu “ư ư ư” nghẹn ngào.
Đã tiếp nhận giáo d.ụ.c đại học, nó thể tin nổi thời nay vẫn còn hủ tục ngu dốt nát đến thế.
Nó dồn hết sức lực giãy giụa, giống hệt con cá nhảy đành đạch thớt, nhưng dù giãy giụa thế nào cũng vô ích.