Cả đội điều tra thức trắng suốt đêm để truy tìm dấu vết của đàn bướm, cuối cùng cũng xác định được thân phận của người đã gửi câu chuyện báo thù lên trang web. Ba người này theo thứ tự lần lượt là Lưu Hồng Mai, Trương Cầm và Lương Hạ Đồng.
Ngay ngày hôm sau, trừ Trương Cầm đang ở quá xa, hai người còn lại đều được đưa đến cục cảnh sát để hợp tác điều tra.
Người đầu tiên được đưa vào thẩm vấn là Lưu Hồng Mai. Người phụ nữ trung niên với mái tóc gần như đã bạc trắng và gương mặt khắc khổ ấy không hề hoảng sợ, bình tĩnh kể ra câu chuyện của mình.
-Tôi và chồng tôi kết hôn nhiều năm mới được một đứa con gái. Con bé rất ngoan, rất đáng yêu, chỉ tiếc một điều, nó mắc bệnh tim bẩm sinh. Nhưng chúng tôi cũng không vì thế mà từ bỏ nó. Chồng tôi vì kiếm tiền chữa bệnh cho con bé mà rời nhà ra ngoài làm ăn. Tôi ở nhà một mình nuôi con, tuy vất vả nhưng vẫn rất hạnh phúc.
-Mười lăm năm trước, chúng tôi cuối cùng cũng gom đủ tiền làm phẫu thuật cho con gái. Hai vợ chồng tôi tràn đầy hi vọng dắt con bé lên thành phố. Lịch phẫu thuật đã được hẹn xong. Trong thời gian chờ đến ngày hẹn, chúng tôi dắt con bé đi chơi ở khu công viên. Đây là lần đầu tiên được đi xa nên con bé rất háo hức mong chờ.
-Khi đang xếp hàng mua vé, một kẻ bịt mặt đã giật mất túi xách của tôi. Trong đó là toàn bộ gia sản của chúng tôi, là tiền cứu mạng của con gái. Vậy nên chúng tôi hốt hoảng gửi con bé cho nhân viên bảo vệ gần đó rồi đuổi theo. Cuối cùng chúng tôi vẫn không lấy lại được số tiền.
-Lịch phẫu thuật không dễ đặt được, chúng tôi bàn với nhau cầm cố căn nhà để vay tiền, không thể trì hoãn phẫu thuật. Nhưng khi quay lại đón con gái thì con bé đã biến mất cùng nhân viên bảo vệ.
Phòng thẩm vấn thoáng lâm vào trầm mặc. Còn gì tàn nhẫn hơn khi ánh sáng hi vọng vừa nhìn thấy lại bị bóp nát.
Lưu Hồng Mai châm chọc nhìn bọn họ, giọng nói cũng trở nên kích động hơn.
-Lúc đó chúng tôi đã báo cảnh sát, nhưng vô dụng! Lũ cảnh sát ăn hại đó chẳng thể làm được gì cả! Kẻ cướp không bắt được, con gái tôi cũng không tìm thấy! Một lũ vô dụng! Cô có biết ba ngày sau, khi chúng gọi tôi lên xác nhận t.h.i t.h.ể của con bé, vợ chồng tôi đã sụp đổ thế nào không hả! Có biết không!
Từ Thanh Thanh chỉ có thể cật lực trấn an Lưu Hồng Mai để hỏi thêm thông tin. Từ lời Lưu Hồng Mai biết được bà ta nhận ra Lý Gia Hữu là người bảo vệ năm đó là do trên mu bàn tay trái của hắn ta có ba nốt ruồi lớn mọc thẳng hàng, khiến bà ta ấn tượng rất nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/buom-quy/chuong-4.html.]
Lưu Hồng Mai tin chắc rằng Lý Gia Hữu đã bắt cóc và g.i.ế.c con gái mình. Vậy nên khi nghe tin đồn về trang web đó, bà ta đã không ngần ngại mà thử ngay.
-Cảnh sát đã vô dụng rồi nên tôi chỉ có thể tìm đến thần linh xin giúp đỡ thôi. Sao? Như thế cũng là phạm tội à? - Lưu Hồng Mai nói với vẻ mặt đầy giễu cợt.
Từ Thanh Thanh thở dài, không muốn tiếp tục tranh luận với người phụ nữ đáng thương này.
Ở phòng bên cạnh, cuộc thẩm vấn của Lương Hạ Đồng cũng bắt đầu. Chu Chí Bằng nhìn người phụ nữ trước mặt, rất khó để tin rằng cô ta chỉ mới 36 tuổi. Mái tóc điểm bạc, khuôn mặt mệt mỏi và u sầu, nhìn qua giống như đã gần năm mươi vậy.
Cũng giống với Lưu Hồng Mai, thái độ của Lương Hạ Đồng với cảnh sát chẳng hề tốt đẹp chút nào. Nhưng cô ta vẫn không giấu diếm mà kể ra câu chuyện của mình.
-Chồng tôi mất khi con gái tôi vừa được ba tuổi. Tôi không tái hôn, một mình nuôi dạy con gái. Con bé là niềm tự hào của tôi. Nó xinh xắn, ngoan ngoãn, học hành tốt, còn rất hiểu chuyện, rất thương tôi. Còn tôi lại vì công việc quá bận rộn, cũng vì quá tin tưởng con bé có thể làm tốt mọi chuyện mà lơ là con bé.
-Khi tôi đang nghĩ mọi chuyện đang rất tốt thì có người nói với tôi, con bé nhảy lầu tự tử rồi. Tôi đã báo cảnh sát, cũng điên cuồng chất vấn nhà trường, nhưng bọn họ lại nói rằng con bé tự tử là do áp lực học tập quá lớn.
-Ban đầu tôi cũng tưởng là như vậy, cho đến khi tôi tìm thấy nhật ký của con bé. Hóa ra con bé đã bị bạo lực học đường nhiều năm. Người bắt nạt nó là một tiểu thư nhà giàu. Cô ta đe dọa nếu con bé dám nói ra thì sẽ khiến tôi mất việc, khiến hai mẹ con tôi không còn chốn dung thân ở thành phố này.
-Tôi thật sự rất hối hận! Đáng ra tôi không nên dạy con bé quá hiểu chuyện như vậy! Đáng ra tôi phải dạy nó mạnh mẽ hơn! Nếu lúc đó tôi phát hiện sự bất thường của con bé sớm hơn thì mọi chuyện đã không như vậy!
-Tôi đã kiện cô ta! Phải, chính là con khốn Hồ Uyển Mai đó! Con khốn đó đã hại c.h.ế.t con gái tôi! Nhưng nhà nó có tiền, thuê luật sư giỏi để bào chữa cho nó! Cha mẹ nó còn cho người uy h.i.ế.p tôi rút đơn kiện! Tôi không rút, thế là tôi bị đuổi việc!
-Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái! Tôi sai sao? Lũ quan tòa đó thế mà dám phán con khốn kia trắng án! Chắc chắn chúng đã ăn hối lộ! Mấy người cũng thế chứ gì? Lúc trước điều tra chuyện của con gái tôi có tích cực thế đâu! Cá mè một lứa hết mà thôi!