Bình Minh Ló Rạng
Chương 1
1
Tỉnh dậy, tôi nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa, cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Bên tai là những tiếng tranh cãi.
"Cậu đã chiếm tiện nghi của con gái tôi, sau này còn ai lấy nó được nữa?"
"Cậu phải chịu trách nhiệm, phải cưới nó."
Cố Nghiễn Nam mặc áo blouse trắng đứng ở góc phòng, dáng người cao lớn thẳng tắp, gương mặt tuấn tú.
Anh sở hữu ngoại hình xuất chúng, cha mẹ đều là người trí thức, công việc cũng tốt, là đối tượng được săn đón nhất khu tập thể.
Từ nhỏ đến lớn, không có cô gái nào không thích anh.
Nhận ra mình đã trở về năm hai mươi hai tuổi, tôi xúc động đến rơi nước mắt.
Tôi và Cố Nghiễn Nam sống cùng một khu tập thể, bố tôi từng giúp đỡ bố anh, vì vậy để báo đáp nhà anh đã định sẵn hôn ước cho chúng tôi từ nhỏ.
Tôi mở mắt, đuôi mắt vẫn còn ươn ướt, khàn giọng gọi:
"Mẹ."
Cố Nghiễn Nam nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt tôi, cười lạnh một tiếng.
"Bác gái, cháu làm hô hấp nhân tạo cho Hạ Yểu không phải là muốn chiếm tiện nghi của cô ấy."
"Cháu cũng không thích Hạ Yểu, đối với cô ấy không hề có tình cảm nam nữ."
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt có chút xót xa.
Thời đại này, việc nam nữ tiếp xúc thân mật là chuyện nhạy cảm, mẹ cũng lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi nên mới ép Cố Nghiễn Nam cưới tôi.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Nghiễn Nam, nói:
"Đồng chí Cố đã cứu con, con không cần anh ấy chịu trách nhiệm."
Vừa dứt lời, ánh mắt Cố Nghiễn Nam nhìn tôi thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó lại trở về vẻ bình tĩnh.
2
Kiếp trước, Cố Nghiễn Nam là chàng trai xuất sắc nhất khu tập thể, tôi thầm mến anh, cộng thêm việc có hôn ước từ nhỏ, đương nhiên hy vọng mượn chuyện này để gả cho anh.
Sau khi tôi ngã xuống nước, anh làm hô hấp nhân tạo cho tôi, bị cha mẹ hai bên ép cưới.
Ban đầu anh kiên quyết từ chối, tôi cũng không muốn ép buộc anh.
Nhưng ngay khi cha mẹ hai bên đang làm thủ tục hủy hôn, anh lại đột nhiên đồng ý cưới tôi.
Chúng tôi nhanh chóng kết hôn, ngày hôm sau tôi mang cơm đến cho Cố Nghiễn Nam, lại gặp phải người nhà bệnh nhân gây rối, người đàn ông cầm d.a.o không ngừng vung vẩy. Khi con d.a.o c.h.é.m về phía tay Cố Nghiễn Nam, tôi lao ra chắn trước mặt anh.
Nhìn thấy m.á.u trên sàn, đầu óc tôi trống rỗng, tôi bị c.h.é.m đứt một ngón tay.
Sau đó, anh làm việc ở bệnh viện, tôi mang thai nên ở nhà.
Theo sự thăng tiến của anh, tôi cũng theo công việc của anh mà chuyển nhà.
Cố Nghiễn Nam đối với tôi không tốt cũng không xấu, chỉ là giữa chúng tôi dường như mãi mãi không thể tiến thêm một bước.
Khi con trai tròn một tuổi, đáng lẽ anh được thăng chức chuyển đến bệnh viện hạng ba, nhưng lại tự nguyện xin đi Tây Tạng hỗ trợ y tế.
Từ đó, tôi một mình nuôi con khôn lớn, ba năm liền không gặp Cố Nghiễn Nam. Ngoài việc gửi tiền về, anh không còn liên lạc gì nữa. Tôi gần như quên mất anh trông như thế nào.
Khi con trai mười tuổi, một mình tôi đeo đồ đạc lỉnh kỉnh đưa con đến Tây Tạng tìm anh, tìm đến đơn vị của anh, tôi tự giới thiệu:
"Xin chào, tôi là vợ của bác sĩ Cố, tôi đưa con trai đến tìm anh ấy."
Người đó liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói:
"Hừ."
"Cô lại là bệnh nhân nào thích bác sĩ Cố nữa đây?"
"Bác sĩ Cố có con rồi, nhưng anh ấy chỉ có một đứa con gái."
Tôi sững người tại chỗ.
Tôi mang theo con trai, sau nhiều lần dò hỏi mới biết, Cố Nghiễn Nam đến Tây Tạng là vì cô sư muội của anh được điều đến Tây Tạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/binh-minh-lo-rang/chuong-1.html.]
Năm đó, anh từ bỏ chức vụ ở bệnh viện hạng ba, dùng tương lai tươi sáng để đổi lấy cơ hội làm việc cùng mối tình đầu.
Nhưng rõ ràng chúng tôi sắp hủy hôn rồi, là chính anh chủ động đồng ý cưới tôi.
Trước khi đăng ký kết hôn, tôi đã nhiều lần xác nhận:
"Anh thật sự muốn cưới em sao?"
Anh đều trả lời:
"Ừ."
Điều này mới khiến tôi yên tâm đăng ký kết hôn với anh.
Cao nguyên Tây Tạng dễ bị thiếu oxy, ngày hôm sau con trai bị sốt do không quen khí hậu, nửa đêm tôi canh ở bệnh viện, đến bốt điện thoại công cộng gọi cho Cố Nghiễn Nam.
Cố Nghiễn Nam nói:
"Hạ Yểu, nửa đêm rồi cô đừng làm loạn nữa được không."
"Tôi đang ở Tây Tạng, không phải Bắc Kinh, không thể đến tìm cô được."
Con trai khóc gọi tôi, y tá bảo tôi qua đó, tôi không kịp nói thêm gì liền cúp máy.
Chăm sóc con trai cả đêm, tôi đến nhà ăn lấy cơm thì gặp Cố Nghiễn Nam.
Người phụ nữ nói gì đó, khiến anh nở nụ cười nhẹ.
Nụ cười như vậy tôi chưa từng thấy, khi con trai ra đời anh đã cười. Nhưng cũng chỉ cười một cái, không phải nụ cười vui mừng, mà là nụ cười nhẹ nhõm.
Người phụ nữ này chắc hẳn là Lương Hi Nguyệt, sư muội cùng trường với anh.
Lương Hi Nguyệt ngồi tại chỗ, Cố Nghiễn Nam lấy hai phần cơm.
Lạc Khúc Trường Ca
Tôi thậm chí không có thời gian dừng lại để hỏi anh, tại sao lại lừa tôi.
Vội vàng chạy về phòng bệnh chăm sóc con trai đang bị ốm.
Y tá truyền dịch cho con trai tôi thảo luận:
"Bác sĩ Cố và bác sĩ Lương thật xứng đôi."
"Bác sĩ Cố ngày nào cũng đi đón con gái, để bác sĩ Lương rảnh rỗi đi chơi với bạn học."
"Tiếc thật, bác sĩ Cố đẹp trai như vậy mà đã kết hôn với bác sĩ Lương từ khi còn trẻ."
Tôi nhìn con trai đang nằm sốt trên giường bệnh, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.
Khi đi lấy nước, tôi thấy Cố Nghiễn Nam đón con gái của Lương Hi Nguyệt về văn phòng.
Những năm qua, tôi một mình nuôi con khôn lớn, khi con cần người chăm sóc nhất thì anh lại đi Tây Tạng hỗ trợ, bỏ tôi lại một mình ở Bắc Kinh.
Vậy mà anh lại ở đây giúp người khác chăm con.
Tôi bước vào văn phòng của anh:
"Cố Nghiễn Nam."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, cau mày:
"Sao em lại ở đây?"
"Em đến đây làm gì?"
Anh đến phòng bệnh thăm con trai, con trai thậm chí còn không nhận ra anh là ai, chỉ gọi:
"Chú."
Còn cô bé bên cạnh anh lại ngọt ngào gọi:
"Bố, anh ấy là ai."
Tôi vất vả một mình nuôi con khôn lớn, vậy mà anh lại ở đây làm bố của con người ta.
Trước khi đến Tây Tạng tìm anh, con trai háo hức nói muốn xem bố trông như thế nào.
Nhưng khi thật sự gặp anh, anh lại lạnh lùng, con trai trốn sau lưng tôi nhỏ giọng nói:
"Mẹ, chú ấy không phải bố con."