Cô ôm lấy ống quần Chu Trạch mà nức nở — cảnh tượng , ai mà chẳng động lòng?
đăng ký cho cô học bổ túc buổi tối. Vương Quyên nắm chặt cơ hội, chăm chỉ học hành.
Lúc nào dịp là cô ôm sách tìm Chu Trạch để “hỏi bài”.
còn từng khen chồng:
"Không ngờ dạy học duyên ghê. Hồi học hành kiên nhẫn mà!"
Chu Trạch chút lúng túng, né tránh ánh mắt :
"Quyên học giỏi, học trò thì thầy cũng chứ."
bắt đầu thấy nghi ngờ... là lúc thấy cô tự nhiên lau tóc giúp Chu Trạch, còn cách gọi tên cũng ngày một mật.
luôn mạnh mẽ, bận rộn công việc, giỏi dỗ dành ngọt ngào.
Còn Vương Quyên thì thỏ thẻ như rót mật:
"Anh rể giỏi quá, em ngưỡng mộ lắm!"
Hôm xảy tai nạn — đúng ngày kỷ niệm cưới của và Chu Trạch.
hủy cuộc họp, mua bánh, về nhà sớm.
Cửa khóa kỹ, từ phòng khách vọng tiếng thở dốc mập mờ.
thấy cả lạnh toát, gần như tê liệt. Chỉ vài bước chân thôi mà như rút hết sức lực.
qua khe cửa — và thấy cô .
Cô bàn ăn, ngả , mái tóc dài buông xõa, chiếc váy hoa mỏng trễ nải, vai trần lộ .
Chồng — từng thề thốt sẽ yêu suốt đời — đang say sưa hôn cô .
Vương Quyên liếc đầy khiêu khích, hai tay ôm đầu Chu Trạch, mơn trớn tóc :
"Anh cẩn thận nha, đừng để dấu."
"Không là chị thấy... chị sẽ đau lòng đấy."
Tối đó, về phòng, thấy một bộ nội y khiêu gợi giường.
Cỡ của Vương Quyên. Phong cách của cô .
Rẻ tiền. hiệu quả.
Chu Trạch ấp úng định giải thích, liền vạch trần:
"Chu Trạch, chuyện . Chuyện với Vương Quyên, cả . Ba năm qua dễ dàng. Anh kìm , hiểu."
Hiểu, nhưng bao giờ tha thứ.
"Tô Đình, em thật sự nghĩ ?" – Chu Trạch sửng sốt.
Việc tỉnh là một phép màu — cả bác sĩ còn tin. Anh động , kịp xoay xở.
Chuyển tài sản cần thời gian.
Còn ... cũng cần thời gian để hồi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-em-ho-hai-chong-phan-boi-tinh-lai-toi-duoi-ho-ra-khoi-nha/2.html.]
"Ba năm qua, coi như c.h.ế.t một . Người từng chết, sẽ nghĩ thoáng hơn."
giả vờ yếu ớt, mỉm buồn đúng lúc:
"Công ty và con gái — đều là kết tinh tình yêu của chúng . Dù xương gãy cũng còn dính da, nỡ cắt đứt?"
— trả hết về đúng chỗ.
Chu Trạch thở phào:
"Em nghĩ thông suốt là . Em mà xem, tang lễ bố em cũng do Quyên lo toan hết. Nó hiền, hiếu thảo, gánh vác em — nó là phúc đấy."
Ngay tối đó, ngần ngại sang phòng Vương Quyên.
Hai quấn lấy như điên dại, rõ phòng ngủ chính ngay sát bên, mà cô vẫn rên rỉ to đến khản giọng.
thấy Chu Trạch thở dài đầy thỏa mãn trận hoan ái:
"Nếu ba năm khiến cô trưởng thành hơn, thì cũng tệ. Có khi là phúc trong họa..."
Phúc ?
cụp mắt, cơn giận cháy âm ỉ thiêu rụi tâm can — nhưng so với nỗi đau mất , thì chẳng là gì.
Bố — ba tháng đột quỵ tại nhà, qua đời ngay tại chỗ.
Chúng kịp gặp cuối.
Cái gọi là “phúc phận” , sẽ từng chút một trả cho các .
Khi Chu Trạch mặt, Vương Quyên tỏ vô cùng quan tâm đến .
chỉ cần rời khỏi, cô lập tức hiện nguyên hình—thô bạo đá chân , cắt móng tay cho thì tiện thể cắt luôn cả thịt.
Thậm chí còn dùng nước súp đang sôi dội miệng , khóa cửa nhà vệ sinh giấu chìa khóa ngoài tầm với của .
Cô ép chủ động ly hôn, nhất là tay trắng rời khỏi nhà.
chịu. Dựa chứ?
Khi tinh thần dần định, bắt đầu mời các đối tác, đồng nghiệp, thầy cô và thậm chí cả truyền thông đến nhà.
và Chu Trạch vốn nổi tiếng là cặp đôi khởi nghiệp. Để duy trì hình ảnh, buộc tỏ săn sóc .
vạch trần, ngược còn tâng bốc đến tận mây xanh, khen si tình, trách nhiệm, đội bao nhiêu cái mũ vàng lên đầu cũng chẳng ngại.
"Tụi em quen từ thời đại học, tình cảm giống thường. Ngoại tình á? Không đời nào! Em tin , vợ chồng mà, quan trọng nhất là lòng tin."
Nhìn Chu Trạch dè dặt bế để chụp hình, phỏng vấn, Vương Quyên gì nhưng rõ ràng sốt ruột.
Tần suất cô gửi ảnh mật nửa đêm càng ngày càng tăng.
【Anh rể em cả đêm .】
【Chị , mau khỏe , em sắp chịu nổi rể nữa ...】
chỉ , mặc kệ những lời dâm loạn của họ, tiếp tục tập phục hồi.
Hai chân vẫn cảm giác. Bác sĩ bảo do chấn thương gãy xương từ tai nạn để , cơ co cứng nghiêm trọng, cần can thiệp sớm.
Để kích thích cơ tái tạo, chấp nhận điều trị điện xung tần cao. Nỗi đau buốt tận tim từ đôi chân lan khắp .
ngừng—đau lắm, đau.