Những gương mặt mới này đa phần là mẹ dẫn theo con, cả hai đều thương tích đầy mình.
Đến nỗi bây giờ ta còn tưởng là do người của trại mình đánh người ta đến khuất phục rồi lôi về.
Đêm đó, ta lại mơ thấy tên Lại bộ Thượng thư bị ta c.h.é.m đầu kia.
Hình như mỗi lần g.i.ế.c người ta đều sẽ mơ.
Góc nhìn lần này rất xa, xung quanh dường như có rất nhiều người ồn ào náo nhiệt.
Tên Lại bộ Thượng thư đó ngồi trên một cái đài, ông ta lạnh lùng nhìn năm người đang quỳ bên dưới.
Theo một tiếng: "Giờ lành đã điểm."
Năm thanh đao lớn liền c.h.é.m xuống.
Mắt ta như bị mặt trời chiếu vào, đau đến chảy nước mắt, ta cố gắng mở to mắt xem năm người đó là ai, nhưng lại không nhìn rõ.
Ta cố gắng mở mắt ra, cuối cùng giật mình tỉnh dậy trên giường.
Ta thở hổn hển ngồi dậy, tay vô thức chống ra hai bên.
"Ưm…"
Bỗng nhiên một tiếng rên khẽ truyền đến từ bên cạnh.
Ta nghiêng đầu nhìn, phát hiện tay mình đang đặt ở chỗ không nên đặt, ngay dưới vết thương của Đoàn Dịch Bạch vài tấc.
Mặt ta nóng bừng, vội vàng rút tay về.
Đoàn Dịch Bạch sắc mặt khó coi dùng chăn che chỗ đó lại, sau đó nhìn ta với ánh mắt đầy trách móc.
Ta cười khan xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, ai bảo ngươi nửa đêm ngồi dậy làm gì?"
Nếu hắn không ngồi dậy, cùng lắm thì ta chỉ ấn vào n.g.ự.c hắn thôi.
Hắn chậm rãi nói: "Nàng khóc to quá, ta không ngủ được."
Ta ngẩn người một lúc mới phát hiện cây nến trong phòng không biết từ lúc nào đã được thắp sáng.
May mà được thắp sáng, nếu bị đánh thức mà xung quanh tối đen như mực chắc chắn ta lại sợ đến ngất xỉu.
Ta sờ nước mắt trên mặt, giấc mơ này thật sự quá kỳ quái.
"Ngày mai ngươi dọn ra ngoài đi, mấy hôm nay e là ta đều sẽ gặp ác mộng."
Đoàn Dịch Bạch nghe vậy, nhướng mày, xoay người nằm xuống.
"Không, ta rất thích nghe người ta khóc. Nhất là nàng."
Ta: "..."
Trại chủ à, người có muốn xem xem mình đã cướp về một vị đại gia kiểu gì không?
Lần nữa gặp lại Thái tử, không ngờ lại là một cảnh tượng long trời lở đất so với lần trước.
Hắn bị người ta chặt đứt một chân ném ở trong sân.
Trại chủ nói để ta tự tay c.h.é.m đầu hắn.
Tên Thái tử tóc tai bù xù nhưng vẫn không chịu cúi đầu, trừng mắt nhìn ta chằm chằm: "Ngươi dám! Ta là Thái tử! Cô sẽ không tha cho ngươi, Cô sẽ g.i.ế.c cả nhà ngươi!"
Ta bị hắn hét đến mức lùi lại hai bước.
Không hiểu sao, trong lòng ta lại có chút sợ người này, không phải vì thân phận của hắn, mà chính là vì khuôn mặt kia.
"Chỉ cho ngươi chết, ngươi nên cảm tạ ta mới phải."
Giọng nói của Đoàn Dịch Bạch đột nhiên vang lên sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-duoc-mot-cong-tu-tuan-tu/chuong-6.html.]
Tên Thái tử nằm trên mặt đất, nhìn thấy Đoàn Dịch Bạch liền im bặt, sau đó đôi mắt lồi ra trừng trừng nhìn chằm chằm vào mặt ta.
"Đi, g.i.ế.c hắn." Đoàn Dịch Bạch đứng sau lưng ta, nhẹ giọng nói.
Tên Thái tử nằm trên đất, bỗng nhiên phát ra tiếng cười điên cuồng, cả người chẳng khác gì kẻ điên.
Tiếng cười chói tai này, trong nháy mắt đã khơi dậy cơn giận trong lòng ta.
Ta nhấc đao, bước tới.
Tiếng cười đột ngột im bặt.
Máu lại b.ắ.n lên mặt ta, giống như có ai đó cầm búa nện hai nhát vào đầu.
Trại chủ ở bên cạnh ngồi xổm xuống, nhặt đầu bỏ vào trong một cái hộp, ta bỗng nhiên nhìn thấy cằm nàng ấy vậy mà lại mọc râu.
Đầu đau quá, cảm giác như sắp mọc thêm não rồi.
"Bốp!"
Thật sự là quá đau, ta đành tự vả cho mình ngất xỉu.
Lần này giấc mơ đã trọn vẹn.
Thì ra phụ thân ta không phải là phu xe, mà là một vị Đại tướng quân lừng lẫy thiên hạ.
Ta còn có một người mẫu thân hiền dịu, huynh trưởng được phong hầu, một người tẩu tẩu và một đệ đệ nhỏ tuổi.
À đúng rồi, nhà bên cạnh còn ở một vị Thế tử điện hạ Đoàn Dịch Bạch, trong mơ ta gọi hắn là Tiểu Bạch, chúng ta cùng nhau lớn lên, nếu hắn sửa được cái tật xấu tự làm hại bản thân thì ta nghĩ mình sẽ gả cho hắn.
Dù sao hắn cũng rất đẹp trai, hơn nữa lại rất tốt với ta.
Sau khi phụ thân và huynh trưởng xuất chinh, ta liền ở nhà một mình luyện tập cưỡi ngựa và kiếm thuật.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mẫu thân và tẩu tẩu sẽ làm đồ ăn ngon cho ta, còn dùng khăn thơm lau mồ hôi cho ta nữa.
Đệ đệ và Tiểu Bạch sợ ta bị thương, lúc nào cũng ngồi xổm bên cạnh trường đua ngựa nhìn ta.
Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc.
Măm ấy ta mười hai tuổi, ở trong cung gặp Thái tử.
Ánh mắt của hắn khiến ta rất khó chịu.
Không lâu sau, trong cung truyền ra tin tức, Thái tử điện hạ muốn cưới ta.
Mẫu thân và tẩu tẩu lập tức vào cung từ chối hôn sự này, phụ thân ta là Đại tướng quân bảo vệ đất nước, chiến công hiển hách, vì vậy Hoàng thượng rất nhanh liền đồng ý.
Ta lại trở về cuộc sống hạnh phúc ngày qua ngày.
Năm ta mười sáu tuổi, huynh trưởng được điều về kinh thành.
Năm ta mười bảy tuổi, tẩu tẩu mang thai, cùng lúc đó tin tức Hoàng thượng bệnh nặng truyền ra từ trong cung, ngay sau đó phụ thân ta được Thừa tướng triệu hồi gấp về kinh.
Trong thư viết, Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử có ý đồ khác, mau chóng dẫn quân Tô gia hồi kinh.
Cũng chính vào ngày phụ thân hồi kinh, bi kịch đã xảy ra.
Thượng thư Bộ Lại trình lên bức thư thông đồng với địch và bằng chứng mưu phản giả mạo lên triều đình, Thừa tướng cũng không thừa nhận mình đã gửi thư triệu tập gấp cho phụ thân.
Không thể tự chứng minh trong sạch, phụ thân ta dẫn theo binh lính biên cương hồi kinh, rất nhanh đã bị giam vào ngục.
Ngày hôm đó, ta đang ở phủ của Tiểu Bạch chơi với hắn.
Cách đó vài dặm, kẻ đứng sau mọi chuyện chính là Thái tử, hắn dẫn người xông vào phủ Tô gia.
Bắt giữ huynh trưởng, mẫu thân, tẩu tẩu đang mang thai và đệ đệ của ta, cuối cùng lục tung cả phủ Tô gia cũng không tìm thấy ta.
Đoàn bá bá muốn Tiểu Bạch giao ta ra.