Như đang trách móc không nói nên lời.
Ta đẩy hòm thuốc xuống gầm giường, thật sự không chịu nổi ánh mắt này nữa, không nhịn được nói: "Thôi được rồi, rất xấu xí được chưa."
Cứ bắt người ta nói thật, cũng không biết nghe một lời nói dối thiện ý.
Đoàn Dịch Bạch sững người, cơ bắp ở vùng bụng trần trụi căng lên.
Ta vội vàng nói: "Ngươi để ý làm gì? Xấu thì xấu, nhưng cũng là thịt của ngươi mà."
Hắn dường như lại bị ta chọc tức, nhắm chặt mắt hít sâu một hơi.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói.
"Ta có một người đường đệ, trên người hắn vì có sẹo nên bị người trong lòng từ chối."
Hóa ra là đang để ý chuyện này.
"Không phải ai cũng để ý chuyện này đâu, ngươi cứ yên tâm đi." Ta an ủi.
"Còn nàng? Nàng có để ý không?"
"Ta? Ta là ai? Ta là nữ thổ phỉ! Ta không thèm để ý mấy thứ này, hơn nữa ta xấu xí như vậy, còn đến lượt ta để ý người khác sao?"
Ta nhún vai, hào sảng đáp.
"Ầm!"
Bỗng nhiên cánh cửa phía sau bị người ta đá văng.
Trại chủ dẫn theo một nam nhân đeo hòm thuốc hùng hổ xông vào: "Không sao chứ, ta mang đại phu đến rồi, Điệ…"
Nhìn thấy ta và Đoàn Dịch Bạch đang ở trần trên giường, nàng ấy lại hùng hổ dẫn người lui ra ngoài, sau đó ở ngoài cửa gào lên: "Tô Lăng! Hắn muốn bỏ trốn! Ngươi lại chà đạp hắn cho bổn Trại chủ thêm một đêm nữa!"
Ta: "..."
Sao cứ cảm thấy Trại chủ là một tên nam nhân thô lỗ mặc đồ nữ vậy.
Hay là hôm nào lẻn vào phòng nàng ấy xem xem nàng ấy có mặc yếm không?
"Vết thương của ngươi đâu phải ở tay, sao phải cần ta đút thuốc hả?"
Ta chống nạnh nhìn Đoàn Dịch Bạch đang nằm trên giường như ông tướng.
Chen chúc trên một chiếc giường với hắn đã hai đêm rồi, còn phải phụ trách thay thuốc cho hắn, bây giờ ngay cả uống thuốc cũng muốn ta đút.
Hắn liếc nhìn ta một cái, thản nhiên nói: "Hôm nay tay không có sức. Nàng không đút ta sẽ không uống."
Không uống thì không uống!
...
Ta thổi thìa thuốc, đưa đến bên miệng Đoàn Dịch Bạch, bực bội nói: "Không nóng nữa rồi, uống đi."
Hắn cúi đầu ngoan ngoãn uống cạn thìa thuốc trong tay ta.
"Quá nguội."
Lúc thì chê nóng lúc thì chê nguội, đúng là còn khó hầu hạ hơn cả tổ tông.
"Ngươi còn lải nhải nữa, ta mặc kệ ngươi đấy."
"Ồ."
Một bát thuốc đút mãi mới hết, mồ hôi của ta cũng túa ra.
Lúc này Trại chủ từ ngoài cửa đi vào.
"Tô Lăng à, hôm nay trên sơn lộ phía Bắc lại có một đoàn xe ngựa đi qua, ngươi đi cùng Hồng Diệp cướp chúng." Nàng ấy nhìn ta từ xa nói.
Nghe vậy, ta lập tức hào hứng, đã lâu rồi không c.h.é.m giết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-duoc-mot-cong-tu-tuan-tu/chuong-5.html.]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thế là ta đặt bát xuống, hăm hở chạy ra cửa: "Vâng, Trại chủ."
Chạy được một nửa, ta lại quay trở lại.
"Trại chủ, lần này là chỉ cướp của hay là cả mạng..."
"Các ngươi..." Ta kỳ quái nhìn Trại chủ đang quỳ một gối trước giường Đoàn Dịch Bạch.
Trại chủ vội vàng đứng dậy, hai tay chắp sau lưng giải thích: "Đứng nói chuyện đau lưng, thà quỳ xuống, à, lần này người cũng g.i.ế.c hết, không chừa một ai."
Đoàn Dịch Bạch nằm trên giường vẫn mặt không cảm xúc.
Ta: "...Trại chủ, bên cạnh có ghế." Nhắc nhở xong, ta lại chạy ra ngoài.
Đợi Tô Lăng chạy xa, Mộ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế tử Điện hạ trên giường lạnh lùng liếc nhìn nàng ấy một cái.
Mộ Thanh ho khan hai tiếng nói: "Điện hạ, sau khi Lại bộ Thượng thư bị giết, cái lưới bên kinh thành cũng nên thu lại rồi."
Nàng ấy thật sự chịu đủ cái loại thuốc biến hình này rồi.
Đoàn Dịch Bạch gật đầu, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, đầu của tên chó Thái tử đó chỉ có mình A Lăng mới được lấy, cẩn thận giữ lại cho hắn một hơi thở."
Trong lòng Mộ Thanh hiểu rõ, thật sự nhịn không được liền hỏi: "Vậy vết thương của Điện hạ là do đâu mà có? Thật sự là do tên chó Thái tử đó gây ra sao?"
"Ta tự rạch."
Mộ Thanh: "..."
Tổ tông của ta ơi, từ nhỏ đến lớn cứ thích tự làm mình bị thương để thu hút sự chú ý của Tô tiểu thư, cuối cùng người bị phạt lại là đám ám vệ bọn họ do không làm tròn bổn phận.
May mà sau này Tô tiểu thư rất ít khi bị lừa nữa.
"Vậy nếu sau này Tô tiểu thư nhớ lại hết thì phải làm sao?"
"Đánh ngất, rồi cho nàng ấy quên lần nữa."
Đoàn xe ngựa lần này đi qua, phía sau còn kéo theo mấy chiếc xe ngựa lớn chở nô lệ.
Giống như lần trước.
Lũ lâu la giao cho bọn Hồng Diệp, tên cầm đầu ở xe ngựa đầu tiên giao cho ta.
Tên này khoảng bốn mươi tuổi, trông mặt mày gian xảo, sắc mặt xanh xao yếu ớt.
Nhìn là biết phóng túng quá độ.
Ác giả ác báo, ta giơ đao c.h.é.m bay đầu ông ta trong tiếng kêu gào thảm thiết cầu xin tha mạng và vẻ mặt kinh hoàng.
Mấy xe phía sau có hơn mười cô nương tiều tụy bước xuống, nhìn tuổi tác chỉ khoảng mười ba mười bốn.
Ta lau m.á.u trên mặt hỏi Hồng Diệp bên cạnh: "Vừa rồi ta lật xem lệnh bài của tên đó, là Lại bộ Thượng thư đương triều."
Nhìn những cô nương bị hành hạ đến mức thần trí mơ hồ này, liếc mắt là biết tên Thượng thư này không phải đang cứu người mà là đang hại người.
Hồng Diệp gật đầu: "Những phụ mẫu có nữ nhi mất tích khi báo án đều tố cáo đến chỗ ông ta, nhưng mãi không có tin tức, chính là vì vậy."
Ta rùng mình một cái, quan phụ mẫu vậy mà cũng làm ra chuyện mất hết nhân tính này.
"Vậy những cô nương này thì sao?"
Ta lờ mờ nhớ hình như Trại chủ cũng đang giúp Thái tử bán người, tuy không biết có phải ta hiểu lầm hay không.
Hồng Diệp nói: "Qua một thời gian sẽ đưa bọn họ về nhà."
Ta gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Sao ta lại cảm thấy chúng ta không giống thổ phỉ, mà giống anh hùng hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ hơn nhỉ?"
Cuối cùng đám cô nương kia không biết bị đưa đi đâu, tóm lại là không ở lại trong trại.
Còn những gương mặt mới xuất hiện trong trại thì chỉ có tăng chứ không có giảm.