Hồng Diệp ngước mắt nhìn ta, trong mắt ánh lên ý cười khó hiểu.
"Bởi vì, phía sau chúng ta có người chống lưng."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Không ngờ người chống lưng này lại là Thái tử đương triều.
Hôm nay, vừa cướp được một đoàn xe ngựa.
Ta đang thắc mắc đoàn xe này sao lại có cả tiền lẫn rau củ, thịt bò, thịt lợn các loại.
Hôm qua nhà bếp vừa nói sắp hết rau, hôm nay lại có người đưa đến tận cửa.
Thật sự trùng hợp đến khó tin.
Lúc này, bỗng nhiên có người ở ngoài hô lớn: "Tất cả ra ngoài, nhanh lên! Đừng có ai ở trong phòng nữa!"
Đầu óc ta mơ hồ đi ra ngoài, theo dòng người chen chúc cùng một đám tỷ muội ở khoảng sân trống trong viện.
Chẳng mấy chốc, cửa lớn được mở ra, một trận vó ngựa nặng nề truyền đến.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa bát giác cực kỳ xa hoa được bốn con ngựa đen cao lớn hùng dũng kéo vào.
Rèm xe bị gió thổi lay động, lờ mờ thấy bên trong có một nam tử mặc hoàng bào.
"Cúi đầu."
Không biết Hồng Diệp từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh ta lên tiếng cảnh cáo.
Ta vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu.
Trại chủ Mộ Thanh đã sớm tươi cười ra nghênh đón, mười mấy tên thị vệ đeo kiếm bên cạnh xe ngựa bắt đầu lục soát từng phòng một.
Không nghe thấy tiếng đồ đạc bị xáo trộn, nhìn thế này giống như đang tìm người hơn.
Người trên xe ngựa bước xuống, đi theo Trại chủ vào trong.
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu đứng trước mặt ta bị người lớn bên cạnh xô đẩy, úp mặt xuống đất.
Ta vội vàng đỡ lấy.
Có lẽ động tĩnh hơi lớn, ta chợt cảm thấy mình bị một ánh mắt sắc lẹm khóa chặt.
Một nỗi sợ hãi tiềm thức bỗng dưng dâng lên từ đáy lòng, ta cúi đầu không dám động đậy nữa.
Một hồi im lặng c.h.ế.t chóc.
Một đôi giày gấm không dính bụi trần dừng lại trước mặt ta.
"Ngẩng đầu."
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Ta cứng đờ tại chỗ, không hiểu sao ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại, ta chỉ biết mình đang sợ hãi.
"Nha đầu xấu xí mau ngẩng đầu lên, ngẩng đầu cho Điện hạ xem mặt mũi ngươi."
Nghe thấy giọng Trại chủ, ta mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Một khuôn mặt tuấn tú nhưng nham hiểm hiện ra trước mắt.
Nhìn rõ mặt ta, hắn lộ vẻ chán ghét, sau đó xoay người bỏ đi không chút lưu luyến.
Ta sợ hãi sờ sờ ngực.
Suýt chút nữa tưởng mình c.h.ế.t ở đây rồi.
Lấy lại tinh thần, ta kéo Hồng Diệp vòng ra sau căn phòng đó định nghe lén xem bọn họ đang bàn bạc gì.
Hồng Diệp có chút khó xử nói: "Thôi bỏ đi, lỡ nghe được bí mật gì thì tiêu đời."
"Ngươi không nói ta không nói, ai mà biết được."
Thế là hai người lén lút nấp sau đống củi, áp tai vào một lỗ thủng trên cửa sổ phía sau.
Chỗ này rất kín đáo, bởi vì cách đó không xa chính là nhà xí.
"Tìm được người chưa?"
"Đang tìm, đang tìm đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-duoc-mot-cong-tu-tuan-tu/chuong-4.html.]
"Lô hàng đó bán hết chưa?"
"Đang bán, đang bán đây."
Giọng nói chuyện của hai người mơ hồ truyền ra từ bên trong.
Thái tử hỏi mấy câu, giọng điệu càng lúc càng mất kiên nhẫn, cuối cùng im lặng hẳn.
Không lâu sau, giọng nói sợ sệt của Trại chủ truyền đến: "Bán được tám mươi lượng vàng, ta đã lệnh người mang lên xe cho Điện hạ."
"Hừ." Thái tử hừ lạnh một tiếng.
"Tuy nói là bán, nhưng ngươi chỉ là tìm một nơi tốt hơn để cưu mang bọn họ, số tiền này cũng là để sung vào quốc khố, bọn họ chỉ có lòng cảm kích với ngươi. Lần sau không được ít hơn một trăm lượng vàng.”
“Còn nữa, Tô Lăng, ta cho ngươi thêm ba tháng nữa, nếu không tìm được thì tự đến gặp ta."
Lúc Thái tử nói đến "còn nữa", Hồng Diệp bên cạnh bỗng nhiên đứng không vững xô ta một cái, đợi ta áp tai vào lại thì chỉ nghe thấy tiếng Thái tử vừa đẩy cửa bước ra ngoài.
Chia tay với Hồng Diệp, ta đi về chỗ ở của mình.
Lô hàng đó chẳng lẽ là chỉ người?
Nhưng tám mươi lượng vàng đó chẳng phải là số ta cướp được từ tay tên Thừa tướng béo ú kia cách đây không lâu sao?
Ta vừa trầm ngâm suy nghĩ, vừa đẩy cửa bước vào.
"Rầm."
Khoảnh khắc cửa đóng lại, một mùi m.á.u tươi thoang thoảng bay đến.
Ta khịt mũi, còn tưởng mình ngửi nhầm.
Chưa kịp phản ứng, một hơi thở nóng rực từ phía sau áp sát vào ta, ngay sau đó một bàn tay to lớn bịt chặt miệng ta đang định hét lên.
"Là ta."
Giọng nói trầm thấp đau đớn truyền đến từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả vào tai ta, ta lập tức im lặng.
Cuối cùng cũng biết đám người vừa nãy đang tìm ai rồi.
Đang tìm Đoàn Dịch Bạch.
Lúc này, Đoàn Dịch Bạch mặt mày tái nhợt nằm trên giường ta, vải ở vùng eo bụng bị kiếm c.h.é.m rách, xung quanh bị m.á.u tươi thấm đẫm thành màu đen.
"Ngươi làm gì mà bị bọn họ truy sát thế? Trại chủ có biết không? Bây giờ ngươi là địch hay bạn, ta có thể cứu ngươi không?"
Ta tuôn ra một hơi hỏi hết những thắc mắc trong lòng.
Đoàn Dịch Bạch mở mắt, liếc nhìn ta một cái, lười biếng mở miệng nói: "Ta muốn bỏ trốn, vừa hay đụng phải bọn họ, bọn họ thấy ta anh tuấn quá nên ghen tị, cho nên muốn g.i.ế.c ta."
Huynh đài? Trông ta dễ bị lừa lắm sao?
Ta im lặng một lúc, vẫn lấy hòm thuốc ra.
Không cầm m.á.u nữa, người này e là thật sự sẽ chết.
Sau khi lột y phục của người đang nửa tỉnh nửa mê như lột vỏ chuối, ta giật mình.
Đoàn Dịch Bạch nhìn thì gầy, nhưng đường nét cơ bắp lại vô cùng hoàn hảo.
Nhưng thân thể vốn tinh xảo lại bị một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ n.g.ự.c đến xương sườn phá vỡ.
Khác với vết thương đang chảy m.á.u ở bụng, vết sẹo này là vết thương cũ.
Một nhát d.a.o rất sâu, rất độc, kẻ gây ra vết thương này căn bản không định để hắn sống.
Ta im lặng rắc thuốc cầm m.á.u lên.
Sau đó là thuốc mỡ, băng gạc...
"Có phải rất xấu xí không?"
Đang dọn dẹp hòm thuốc, một giọng nói yếu ớt bỗng nhiên hỏi.
Tay ta run lên.
"Đâu có, đẹp lắm."
"…"
Đoàn Dịch Bạch mở mắt ra, đôi mắt đen trắng phân minh lặng lẽ nhìn ta.