BẠN TRAI TÔI LÀ LÍNH CỨU HỎA

Chương 3: Hô hấp nhân tạo

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cố giữ bình tĩnh, giơ bình cứu hỏa lên giảng giải.

 

“Thầy Thẩm ơi...” 

 

Anh ghé sát tai tôi nói nhỏ:

 

“Em cầm ngược bình rồi.”

 

Bình luận lại nổ tung:

 

【Chời đất ơi, nói nhỏ bên tai kìa!】

 

【Tôi không chịu nổi nữa! Gặp đám cháy trong tim rồi Thẩm đội trưởng ơi!】

 

Tôi run tay làm bình cứu hỏa phun xịt thẳng vào ống kính.

 

“Vừa rồi là thao tác sai.”

 

Anh mặt không đổi sắc, tiếp lời tôi giải thích:

 

“Bình cứu hỏa gồm bốn bước: nhất xách, nhị rút, tam ngắm, tứ bóp...”

 

Nhưng mọi người chỉ quan tâm...

 

【Ai quan tâm cái ngọn lửa nào chứ? Tôi muốn xem cơ bụng!】

 

【Cứu trái tim tụi tui trước đi anh ơi!】

 

Đến phần giao lưu, một bình luận bật lên:

 

“Hai người bao giờ công khai vậy?”

 

Tôi suýt sặc nước.

 

Thẩm Diễn Trì thản nhiên nói:

 

“Tín hiệu không rõ, không nghe thấy. Câu hỏi tiếp theo.”

 

Tiếp theo:

 

“Nếu đang hôn mà xảy ra hỏa hoạn, anh chọn tiếp tục hôn hay đi cứu hỏa?”

 

Tôi vớ ngay cái mặt nạ cứu hỏa úp lên mặt để giấu sự lúng túng.

 

Anh nhẹ nhàng tháo ra, giúp tôi đeo đúng cách.

 

“Khi thoát hiểm, đeo đúng mặt nạ để không cản tầm nhìn.”

 

Khoảnh khắc ấy, anh rất gần, rất nghiêm túc.

 

Buổi livestream kết thúc trong vui vẻ.

 

Cục trưởng bao cả đội ăn lẩu mừng thành công.

 

Trong lúc chờ ăn, tôi ra sân tập hóng gió, anh ấy mang ra một ly chè tuyết nhĩ.

 

“Anh nhớ... hồi cấp 3 em thích ăn lẩu.

 

Một mình đi ăn còn mang theo thú bông để đặt đối diện.”

 

Tôi choáng váng:

 

“Sao anh biết?!”

 

Anh cười, từ túi áo lấy ra thứ gì đó, nhưng chưa kịp đưa thì...

 

Còi báo động lại vang lên.

 

“Xin lỗi, anh lại để em phải đợi rồi.”

 

Anh chạy đi, chiếc ly chè tuyết nhĩ lật đổ, hương ngọt dịu vương trên nền xi măng.

 

6

Tôi vứt ly vào thùng rác, thì thấy trên băng ghế có một sợi dây chuyền hình chiếc lá.

 

Là... muốn tặng tôi?

 

Tôi nắm lấy dây chuyền, cảm giác trái tim cũng bắt đầu rung động – nhẹ như mây, nhưng chưa chạm được đất.

 

Về nhà, mẹ đang ngồi xem tivi, thấy tôi thì gọi lại:

 

“Chi Chi, mẹ muốn nói chuyện.”

 

Bà nói, vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi – nhưng tình yêu với lính cứu hỏa là con đường gian khổ.

 

“Con phải luôn sẵn sàng cho việc người ấy có thể... không trở về.

 

Và trong những lúc con cần nhất, có thể người ấy cũng sẽ không bên cạnh.”

 

Tôi siết chặt sợi dây chuyền, cảm giác như có đám mây đen bắt đầu vần vũ trong lòng.

 

Đến khuya, một cuộc gọi lạ làm tôi tỉnh giấc:

 

“Chị là Diệp Chi Phàm phải không? Đội trưởng Thẩm trong lần cứu hộ vụ nổ nhà máy hóa chất...”

….

Tôi không nhớ mình đến bệnh viện như thế nào.

 

Khi thấy đôi chân mình mang... dép lê mùa hè, tôi mới ý thức được bản thân đã chạy vội đến nhường nào.

 

Cậu lính cứu hỏa trao tôi bùa hộ mệnh dính m.á.u và một mảnh giấy:

 

“Anh ấy thích chị từ lâu. Nhưng không dám nói.”

 

Tờ giấy đã ố vàng, là... chữ của tôi năm cấp ba.

 

“Cảm ơn anh đã cứu em.

Đổi thuốc đúng giờ nhé.

À không… đó không phải là vết thương.

Đó là huy chương của một người anh hùng.”

 

Hóa ra, người cứu tôi năm ấy, luôn lặng lẽ sau lưng tôi.

 

Bên ngoài trời mưa tạnh. Đèn cấp cứu tắt.

 

Anh ấy được đẩy ra, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt tái nhợt nhưng yên bình.

 

Tôi cầm tay anh, đặt vào đó sợi dây chuyền chiếc lá.

 

“Thẩm Diễn Trì, anh vẫn chưa tự tay đeo nó cho em.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-toi-la-linh-cuu-hoa-iytv/chuong-3-ho-hap-nhan-tao.html.]

Bỗng, máy đo nhịp tim d.a.o động.

 

Anh mở mắt, thì thầm khàn giọng:

 

“Giờ đeo... còn kịp không?”

 

“Kịp. Kịp mà.”

 

Tôi nghẹn ngào, đỡ anh đeo dây.

 

“Anh sẵn sàng chưa?”

 

“Sẵn sàng cho gì?”

 

“Sẵn sàng... để công chúa hỏi cưới hiệp sĩ của mình.”

 

Máy đo nhịp tim lại rú lên.

 

Chúng tôi mới nhớ ra — vẫn đang ở bệnh viện.

 

7

Khi y tá xông vào, Thẩm Diễn Trì đang nhẹ nhàng ôm eo tôi bằng tay chưa bị thương.

 

“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi!”

Y tá lướt mắt qua tay hai chúng tôi đang nắm chặt, cố nhịn cười rồi nhắc nhở.

 

“Đau lắm à?”

Tôi khẽ vuốt ve vết sẹo nơi cổ tay anh.

 

Thẩm Diễn Trì lắc đầu:

“Trong lòng lại ngọt.”

 

“Thì ra... anh đã thích em từ lâu như vậy rồi sao...”

Tôi nắm lấy đầu ngón tay chưa bị thương của anh, đột nhiên nhớ lại năm cấp ba, dường như tôi và anh đã từng lướt qua nhau rất nhiều lần.

 

Trời vừa tạnh mưa, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót.

 

Tôi lại nhớ đến khoảng thời gian khi chúng tôi mới kết bạn WeChat, anh mỗi ngày đều gửi bài viết tuyên truyền an toàn phòng cháy chữa cháy như một người máy.

 

“Những bài viết đó, không phải anh gửi hàng loạt à?”

 

Thẩm Diễn Trì né tránh ánh mắt tôi, dường như không muốn nhắc đến chủ đề này.

 

Thấy tôi thật sự muốn biết, anh thở dài, vẫn trả lời:

“Phải.

Anh đã nghĩ rất lâu làm sao để bắt chuyện với em. Nhưng dường như em đã quên anh rồi, nếu anh đột nhiên nhắc chuyện cấp ba, lại giống như đang lấy ơn trả tình vậy.

Thế nên anh mới mượn mấy bài tuyên truyền để bắt chuyện. Nhưng mỗi lần em chỉ trả lời... một con số 1 rất lạnh lùng.”

 

Giọng anh mang theo chút ấm ức.

 

“Em thử nói xem, ai lại gửi tin nhắn hàng loạt mà ngày nào cũng đúng giờ, một phút cũng không sai?”

 

“Khung giờ đó, chắc em đã ăn tối, không phải đi làm, cũng không đang ở tàu điện ngầm, chắc là đang rảnh xem điện thoại.”

 

Tôi: …

 

Quả đúng là Thẩm Diễn Trì – người luôn cẩn thận như xếp gọn vòi cứu hỏa, cũng âm thầm xếp gọn từng chi tiết yêu thương dành cho tôi.

 

Dù cách thể hiện có phần khô khan, nhưng tôi vẫn rất cảm động.

 

Sau đó, tôi nhào tới hôn anh một trận đầy nước miếng.

 

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng ho.

 

Tôi quay đầu lại, thì thấy mấy đồng đội của Thẩm Diễn Trì đang ngẩng đầu “nghiên cứu” trần nhà.

 

Trong khoảnh khắc, tôi đỏ bừng cả người như con tôm luộc.

 

Tôi ngượng ngùng chào bọn họ, rồi vội tìm cớ chuồn khỏi phòng bệnh.

 

Sau khi trốn ở ngoài một lúc lâu, Thẩm Diễn Trì nhắn tin bảo mọi người đã về hết.

 

Tôi do dự một chút rồi cũng quay lại.

 

“Đừng lo.”

Thấy tôi vẫn nhăn mặt, anh dịu dàng trấn an:

“Anh nói với họ, bọn mình đang thực hành hô hấp nhân tạo thôi mà.”

 

Tôi: …

 

8

Ngày Thẩm Diễn Trì cầu hôn tôi, trời nắng đẹp.

 

Anh quỳ một gối xuống, đang chuẩn bị đọc lời tỏ tình thì lại nhận được lệnh gọi về đội.

 

“Thẩm Diễn Trì, em sẽ đợi anh quay về đeo chiếc nhẫn này cho em.”

 

Anh nhìn tôi rất lâu, sau đó quay người chạy về phía đám khói mà không hề ngoảnh đầu.

 

Tôi nghĩ, tôi đã hiểu vì sao mẹ từng do dự, muốn nói lại thôi.

 

Tôi từng đọc một câu như thế này:

Yêu một người anh hùng, chính là học cách chia đôi nhịp tim mỗi lần còi báo động vang lên — một nửa theo anh ra tiền tuyến, một nửa chờ anh bình an trở về.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, Thẩm Diễn Trì trở lại an toàn.

 

Dù hơi nhếch nhác, mặt còn vương tro bụi, nhưng may mắn là không bị thương.

 

Trong khung trời ráng đỏ, anh quỳ xuống, rút ra chiếc nhẫn hơi dính bụi.

 

“Xin lỗi, nhưng anh…”

 

Tôi chưa để anh nói hết câu đã vội ngắt lời:

“Em đồng ý!”

 

Tôi nhanh tay đeo nhẫn vào ngón áp út, rồi chủ động hôn lên đôi môi hơi khô của anh.

 

Sau này, bọn tôi chụp ảnh cưới tại đội cứu hỏa.

 

Nhiếp ảnh gia bảo: “Tân lang hôn tân nương một cái nào.”

 

Thẩm Diễn Trì cười, hôn nhẹ lên môi tôi.

 

Mấy đồng đội lại hô lên:

“Lần này cũng là diễn tập hô hấp nhân tạo hả?!”

 

Giữa tiếng cười rộ vang lên, Thẩm Diễn Trì lại lần nữa… hôn tôi.

(HẾT)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận