Chương 9:
Tôi tức đến nỗi giậm chân tại chỗ.
“Chết tiệt, lại tự mình đa tình rồi.”
Về đến nhà, mẹ tôi vẫn cứ lải nhải giục tôi đưa Giang Thần về nhà ăn cơm, tôi bịt tai hét lớn.
“Chia tay rồi! Chúng con chia tay rồi!”
Nói xong liền xông vào phòng, đóng sầm cửa lại, lao lên giường ôm lấy gối, hốc mắt đã đỏ hoe.
Sao thế này nhỉ, tôi còn chưa yêu đã thất tình rồi.
Nói thẳng ra, tình cảm tôi dành cho anh ấy cũng không sâu đậm lắm, chỉ là hôm đó trên xe tôi có chút rung động, có chút giống với gặp sắc nảy lòng tham thôi.
Đúng vậy, có gì to tát đâu, ngủ một giấc dậy lại là trang hảo hán.
…
Tôi kết bạn WeChat với Giang Thần, mấy ngày sau đó, anh ấy hoàn toàn không liên lạc với tôi, cứ như đã quên mất sự tồn tại của tôi vậy.
Bản tính con người là vậy, anh ấy càng như thế, lòng tôi lại càng bận tâm.
Một ngày tôi lướt trang cá nhân của anh ấy tám trăm lần, tìm kiếm từng dấu vết xem anh ấy có còn thích tôi không.
Đáng tiếc, trang cá nhân của anh ấy ngoài công việc ra thì chẳng có gì hết.
Tôi rất chán nản, anh họ tôi không chịu nổi dáng vẻ ủ rũ của tôi, lại mua một thùng bia về.
“Không phải chỉ là thất tình thôi sao, em gái, đàn ông hai chân đầy đường, nào, uống! Uống xong anh giới thiệu cho em mấy người.”
Tôi biết anh họ tôi không đáng tin rồi, nhưng không ngờ anh ấy lại không đáng tin đến thế.
Tôi uống mấy chai bia, vừa mới cao hứng, anh ấy đã bắt đầu nôn mửa tùm lum, thiếu chút nữa là trợn trắng mắt.
Tôi đành phải vội vàng gọi xe đưa anh ấy đến bệnh viện.
Mười một giờ đêm, anh ấy nằm trong phòng cấp cứu truyền nước muối, tôi buồn chán ngồi bên cạnh trông.
Vừa quay đầu nhìn lại, bỗng thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đi ngang qua hành lang.
Vóc người cao ráo, chân dài, tuy không nhìn rõ mặt nhưng khí chất vô cùng nổi bật.
Tôi vội vàng đuổi theo.
“Bác sĩ, đợi đã——”
Rượu vào tráng gan, tôi cảm thấy cuộc đời mình cũng nên bước sang một trang mới rồi.
Tôi vươn tay chặn trước mặt anh ấy, vén tóc lên, dùng dáng vẻ mà tôi tự cho là vô cùng quyến rũ liếc mắt đưa tình với anh ấy.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Bác sĩ, anh làm ở khoa nào?”
Bác sĩ đẹp trai nhíu mày.
“Em muốn khám khoa nào?”
Tôi chống một tay lên tường, cười khẽ một tiếng.
“Anh làm khoa nào, tôi khám khoa đó.”
Bác sĩ đẹp trai nhướng mày, từ từ đưa tay tháo khẩu trang ra, gương mặt điển trai của Giang Thần xuất hiện trước mắt tôi.
“Tôi là pháp y.”
“Em muốn bị giải phẫu?”
Nếu đổi thành tình huống bình thường, có lẽ tôi đã muốn chạy trối c.h.ế.t rồi.
Nhưng rõ ràng cơn say khiến tôi rất không bình thường, nếu không sao Võ Tòng dám đánh hổ chứ, lá gan của tôi lúc đó cũng chẳng kém là bao.
Ngay sát vách chúng tôi là một phòng chứa đồ, tôi mở cửa phòng, đẩy mạnh Giang Thần vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-phap-y-cua-toi/chuong-9.html.]
Tôi đưa tay đè lên n.g.ự.c anh ấy, ép anh ấy vào tường.
“Giải phẫu thế nào, giống lần trước sao?”
Vừa nói, tôi vừa đưa tay vẽ một đường trên n.g.ự.c anh ấy.
Giang Thần hơi sững sờ.
“Chu Tiếu Tiếu, em gan thật đấy.”
Tôi vừa cười ngây ngô, vừa vươn tay bắt đầu sờ soạng lung tung.
“Đổi lại là em giải phẫu anh.”
Giang Thần hít sâu một hơi, nắm lấy tay tôi.
“Chu Tiếu Tiếu, nói thích anh đi.”
Tôi gật đầu.
“Thích thì có ích gì, anh lại—— ưm——”
Giang Thần cúi đầu hôn tôi.
Khung cảnh tiếp theo rất mơ hồ, đầu óc tôi quay cuồng, cả người như cũng quay cuồng theo, không cách nào thở nổi.
Bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm khàn của Giang Thần.
“Sao em có thể nhịn được mà không liên lạc với anh?”
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường nhà mình rồi.
Mẹ tôi bưng một đĩa hoa quả đặt ở đầu giường.
“Sao trên đời này lại có hai anh em vô dụng như các con, mặt mũi của mẹ đều bị các con làm mất hết rồi!”
“Một đứa uống mấy chai bia mà nửa đêm phải vào phòng cấp cứu, một đứa ở trong phòng chứa đồ không biết làm gì, bị choáng đến nỗi người ta phải bế ra.”
“Còn bảo là chia tay? Lúc thì trên xe, lúc thì trong phòng chứa đồ, Chu Tiếu Tiếu, khẩu vị của con cũng nặng thật đấy.”
Tôi nằm trên giường giả chết, tai tự động đóng lại.
Phòng chứa đồ, choáng váng?
Tôi không còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa.
Mẹ tôi gọi điện cho dì của Giang Thần, chẳng mấy chốc, Giang Thần đã xách túi lớn túi nhỏ tới nhà.
Anh ấy ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, lễ phép nói chuyện với mẹ tôi.
Nhân lúc mẹ tôi vào bếp nấu cơm, tôi cúi đầu đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy.
“Giang Thần, chuyện hôm đó... thật sự ngại quá.”
Giang Thần nắm lấy tay tôi.
“Định không nhận sao?”
Tôi cứng đờ cả người, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, ý cười dần hiện lên trong mắt.
“Nhận chứ.”
“Ừm, vậy là được rồi.”
Giang Thần lại siết tay càng chặt hơn, chúng tôi ngẩng đầu nhìn nhau, mỉm cười.
Nụ cười của anh ấy rất ấm áp, như mật ngọt tan chảy trong gió nhẹ tháng bảy.
Hết truyện.