Chương 8:
Tôi lao tới giật lấy quyển sách đó, tức giận lườm anh ấy một cái.
“Tôi kéo quần anh, anh cũng rạch áo tôi rồi, chúng ta huề nhau!”
Vừa hét được một nửa, cửa văn phòng bị mở ra, mấy anh cảnh sát khoác vai nhau ló đầu vào.
“Anh Thần, họp thôi, anh... hai người cứ tiếp tục.”
Mấy người cười trộm rời đi. Tôi nhìn theo hướng bọn họ rời đi, bất đắc dĩ thở dài.
Thôi vậy, bị hiểu lầm là số phận của người muốn giải thích.
…
Giang Thần bá đạo giữ lại số hoa quả và thịt đó, còn nói coi chúng như lời xin lỗi muộn màng của tôi.
Tôi chỉ mang quyển sách đó đi.
Buồn bực về đến nhà, tôi thấy anh họ đang nằm dài trên sofa nhà tôi, nháy mắt với tôi.
“Anh vừa nghe cô út kể chuyện rồi, không ngờ nha, em và cảnh sát Giang ——”
“Hôm nay anh không đi làm à? Xem anh rảnh rỗi quá nhỉ.”
Tôi bực bội lườm anh ấy một cái, sau đó ném quyển sách lên bàn trà.
“Haiz, đừng nhắc nữa, anh bị phê bình, suýt chút nữa đã bị đuổi việc rồi.”
“Đáng đời! Ai bảo anh đưa em vào phòng giải phẫu làm gì!”
Tôi ngồi xuống uống một cốc nước lớn, anh họ cầm quyển Ỷ Thiên Đồ Long Ký đó lên tay, lật hai trang, lại bắt đầu cười gian.
“Chậc, không nhìn ra nha, không ngờ Giang Thần lại là người tỏ tình với em trước. Em gái à, em giỏi thật đấy.”
“Phụt ——”
Tôi sặc một ngụm nước lớn, ho sặc sụa.
“Khụ khụ, anh nói —— Tỏ tình?”
“Còn giả vờ nữa, chẳng phải hồi cấp hai rất thịnh hành kiểu tỏ tình này sao. Em xem này, 13-5-9, trang mười ba, dòng thứ năm, chữ thứ chín.”
“Trang mười lăm, dòng thứ sáu, chữ thứ tám.”
Anh họ tiện tay lấy cây bút bên cạnh, vừa lật trang sách, vừa khoanh tròn những chữ đó lại, nối lại với nhau chính là bốn chữ rõ ràng.
“Anh rất thích em.”
“Với lại, chương đầu tiên của 《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》 tên là 'Thiên Nhai Tư Quân Bất Khả Vong', rất thích hợp để tặng cho bạn nữ mình thích làm quà chia tay. Nhưng đó là chuyện của đám thanh niên văn nghệ bọn anh, cái đầu gỗ như em chắc chẳng hiểu gì đâu.”
Tôi như bị sét đánh ngang tai, giọng nói hàm chứa ý nghiến răng nghiến lợi của Giang Thần cứ vang vọng bên tai.
“Liệu có khả năng nào, bữa sáng đó là cậu ta tặng cho cô không?”
“Liệu có khả năng nào, cậu ta chỉ muốn đưa cô về nhà thôi, chứ thật ra nhà cậu ta vốn không tiện đường?”
Nghĩ đến trước đó tôi còn nghi ngờ anh ấy là tên sát nhân, còn nói bao nhiêu lời xấu về anh ấy ngay trước mặt anh ấy, tôi rên rỉ một tiếng ôm chặt đầu.
Đúng là nghiệp chướng mà!
…
Tôi quyết định mời Giang Thần ăn cơm.
Một là để xin lỗi anh ấy vì hành vi trước đó, hai là cảm ơn anh ấy đã cứu tôi trong phòng mổ.
Ba là, anh ấy thích tôi nhiều năm như vậy, vừa hay tôi cũng đang độc thân, cũng có thể cho anh ấy một cơ hội mà, ha ha ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-phap-y-cua-toi/chuong-8.html.]
Tôi trang điểm kỹ lưỡng sau đó gọi điện thoại cho Giang Thần.
Giang Thần rất sảng khoái nhận lời mời.
Chúng tôi hẹn ở một nhà hàng Tây, hoàn cảnh thanh nhã, trong phòng riêng còn bật nhạc piano du dương.
Tôi lấy hết can đảm, e thẹn nhìn Giang Thần.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Giang Thần, những con số kia, em đã biết nghĩa của nó rồi.”
Giang Thần đang cúi đầu cắt bít tết, ngón tay thon dài trắng nõn với khớp xương rõ ràng cầm d.a.o ăn, chậm rãi cắt thịt bò thành những miếng vuông vức đều nhau.
Anh ấy ngẩng đầu, thờ ơ nhìn tôi một cái.
“Ồ, chuyện hồi nhỏ, đều qua rồi, em đừng để trong lòng.”
?
Đừng để trong lòng?
Mặt tôi lập tức cứng lại.
“Sao vậy, hay là bây giờ em... có suy nghĩ khác rồi?”
Giang Thần ngạc nhiên nhướng mày, tôi vội vàng lắc đầu.
“Ha ha ha, sao có thể được ạ.”
“Ừm, không có là tốt rồi.”
Giang Thần tiếp tục cúi đầu cắt bít tết, tôi cười gượng một tiếng, chuyển chủ đề.
Hôm nay anh ấy mặc áo phông trắng phối với quần short túi hộp đơn giản, làn da trắng nõn trong suốt, ngũ quan thanh tú, vừa baby vừa nam tính, thật sự đốn tim tôi.
Nhìn một hồi, trong lòng tôi bắt đầu tức tối.
Lúc anh ấy vừa lùn vừa béo thì viết thư tình cho tôi. Bây giờ cao ráo đẹp trai rồi, lại bảo tôi đừng để trong lòng.
Sao tôi lại xui xẻo thế này.
…
Ăn xong bữa cơm, sắc mặt tôi khó coi thấy rõ.
Giang Thần có chút buồn cười, dựa lưng vào ghế.
“Chu Tiếu Tiếu, trông em có vẻ không vui nhỉ.”
Tôi gật đầu.
“Anh ăn nhiều quá, em sợ anh lại mập như hồi cấp hai.”
Giang Thần: “... Tôi cảm ơn lời nhắc nhở của em.”
Thanh toán xong, hai người chúng tôi mỗi người một ngả.
Tôi đi về bên trái, Giang Thần đi về bên phải. Trong đầu tôi chợt lóe lên một cảnh phim. Lúc hai người chia xa thường ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng chưa một lần bắt gặp ánh mắt nhau.
Thế là ai cũng nghĩ đối phương chẳng còn lưu luyến gì nữa, đoạn tình cảm này cũng coi như đặt dấu chấm hết.
Rất đẹp đẽ, cũng rất đáng tiếc.
Tôi và Giang Thần không nên như vậy, tôi không tin anh ấy không còn thích tôi chút nào nữa.
Thế là tôi dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhưng Giang Thần đã lên xe, đóng sầm cửa lại, phóng xe đi mất.