Bạn Trai Pháp Y Của Tôi

Chương 2:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2:

“Trong phòng giải phẫu có một thi thể, khoảng thời gian đó chỉ có cô và anh trai cô đi vào, bây giờ t.h.i t.h.ể biến mất rồi.”

Để tiện bảo quản thi thể, nhà tang lễ đặc biệt thiết lập phòng giải phẫu, sát vách chính là kho lạnh, t.h.i t.h.ể được bảo quản trong kho lạnh, sau khi giải phẫu xong cũng tiện cho việc trực tiếp hỏa táng.

Hôm nay, Giang Thần đã liên lạc trước với nhân viên nhà tang lễ, cũng là đồng nghiệp của anh tôi - Trương Ân - phụ trách chuyển t.h.i t.h.ể từ kho lạnh đến phòng giải phẫu, sau đó gọi điện thoại bảo Giang Thần qua giải phẫu.

Theo lời Trương Ân, anh ấy chuyển t.h.i t.h.ể vào lúc mười giờ, anh trai tôi và tôi vào lúc mười giờ mười phút.

Giang Thần đến phòng giải phẫu lúc mười giờ rưỡi, từ lúc anh ấy vào, trong phòng giải phẫu chỉ có một mình tôi, không hề có t.h.i t.h.ể nào khác, nên anh ấy mới nhầm lẫn.

Tôi trợn tròn mắt.

“Ý gì vậy, t.h.i t.h.ể đó chạy mất rồi?”

“Đây là nạn nhân của một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, rất có thể trên người cô ấy còn lưu lại dấu vết của hung thủ.”

Giang Thần thờ ơ liếc tôi một cái.

“Người trộm t.h.i t.h.ể là đồng bọn của hung thủ.”

Tôi gấp đến độ nắm lấy cánh tay của Giang Thần.

“Anh tôi chắc chắn không phải đồng bọn của hung thủ, bây giờ phải làm sao đây bác sĩ Giang.”

“Phòng giải phẫu có camera giám sát, cảnh sát sẽ trích xuất ra xem. Còn cô – bây giờ cô cùng tôi tới đồn cảnh sát.”

Giang Thần kéo tôi lên xe anh ấy. Lúc ngồi vào ghế phụ rồi, đầu óc tôi vẫn còn mơ màng.

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ấy thắt dây an toàn sau đó chậm rãi tháo khẩu trang. Da anh ấy rất trắng, mày rậm mắt đen, nhìn từ sườn mặt không hiểu sao cứ có cảm giác bệnh tật.

Trong lòng tôi bỗng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

“Không đúng, sau khi tôi và anh trai ra ngoài, một mình anh ở lại phòng giải phẫu rất lâu, anh cũng có hiềm nghi đúng không?”

Tay Giang Thần đang đặt trên vô lăng, những ngón tay thon dài trắng nõn đột nhiên siết chặt.

Anh ấy quay đầu lại, nhếch môi lên, bỗng cười một cách nham hiểm.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

“Ha, thật thông minh.”

“Anh là hung thủ!”

Tôi hét lên một tiếng, luống cuống tay chân định mở cửa chạy ra ngoài, không nghĩ tới vừa dùng lực đã phát hiện cửa xe đã bị khóa lại từ lúc nào không rõ.

Tôi sợ đến ngây người, sau lưng nổi đầy da gà.

Giang Thần cúi người kề sát lại, ghé vào tai tôi thì thầm.

“Muốn chạy sao, muộn rồi.”

Giọng điệu trầm thấp hơi khàn, từng câu từng chữ đều được giảm chậm hết mức có thể, biến thái tới cùng cực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-phap-y-cua-toi/chuong-2.html.]

Chỉ nháy mắt, trong đầu tôi đã hiện ra cả trăm cảnh mình bị anh ta cầm d.a.o mổ phanh thây.

“A, tôi liều mạng với anh!”

Tôi uất ức hét lớn một tiếng, lấy đầu húc vào đầu Giang Thần.

“Coong” một tiếng, hai cái đầu cụng vào nhau, tất phải có một người bị thương.

“Khỉ thật, cô luyện Thiết Đầu Công sao!”

Giang Thần ôm đầu kêu rên, tôi thì đắc ý hừ lạnh một tiếng.

“Đầu của tôi là cứng nhất làng tôi đấy.”

Nói xong, tôi đưa tay đẩy Giang Thần ra ngoài, kết quả da đầu bị xé rách kịch liệt, tôi cũng hét thảm một tiếng.

Cúi đầu xuống rồi tôi mới phát hiện ra Giang Thần đang đeo một sợi dây chuyền bạc, tóc tôi bị quấn vào dây chuyền của anh ấy, rối thành một cục.

Tôi đưa tay gỡ tóc, Giang Thần tưởng tôi lại định húc anh ấy, sợ đến mức giơ tay chặn trán tôi.

“Chị đại, lại nữa sao? Tôi chỉ đùa với cô thôi.”

“Tôi không phải bác sĩ, là công an mảng pháp y, có chứng nhận cảnh sát.”

Giang Thần lấy giấy chứng nhận từ hộc chứa đồ ở cửa xe ra cho tôi xem. Tôi liếc qua, trái tim đang đập loạn xạ cuối cùng cũng ổn định trở lại.

“Anh có bị thần kinh không vậy, dọa người vui lắm sao?”

Tôi tức giận giật tóc, Giang Thần nghiêng người kề sát vào tôi, trên người anh ấy có mùi nước khử trùng hương chanh thoang thoảng, khá dễ chịu, không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy không khí hơi ngượng ngùng.

Hơi thở của anh ấy phả vào cổ tôi, rất nhẹ rất nông, nhưng lại mang theo cảm giác nhồn nhột khó chịu.

Tim tôi bắt đầu đập càng nhanh hơn, tay cũng bất giác tăng thêm lực, dùng sức giật một cái, làm đứt hết tóc.

“Được rồi.”

Giang Thần ngồi thẳng người dậy, vặn chìa khóa khởi động xe, khuôn mặt điển trai trắng nõn giờ lại ửng đỏ một cách đáng ngờ.

Xe chạy trên đường quốc lộ, cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau, lòng bàn tay tôi cũng lại bắt đầu túa mồ hôi.

Đây không phải là con đường tới đồn công an!

Nhà tang lễ ở ngoại ô, cách đồn cảnh sát Thành Nam gần nhất chỉ ba cây số, nhưng Giang Thần lại lái xe về hướng trung tâm thành phố.

Tôi bị lừa rồi, thẻ cảnh sát của anh ta chắc chắn là giả, anh ta chính là hung thủ.

Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, mẹ ơi cứu con ——

Đầu óc tôi rối bời, còn chưa nghĩ ra cách thoát thân, xe đã từ từ dừng lại.

“Đến rồi, xuống xe đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận