BA TRÚNG SỐ, MUỐN GIẢ LY HÔN VỚI MẸ TÔI, CÙNG DÌ HƯỞNG THỤ CUỘC SỐNG

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mẹ chỉ cười buồn với cảnh sát:

 

“Anh ta phát điên vì muốn giàu nhanh.”

 

“Anh ta muốn quyến rũ em gái tôi nhưng không có gì trong tay. Có lẽ thấy bạn tôi trúng số, mới bày trò vé số giả để lừa em tôi mắc câu.”

 

“Không ngờ em tôi lại mắc thật.”

 

“Giờ tôi cũng chẳng biết ai đáng thương hơn – tôi hay em tôi.”

 

“Còn chuyện tôi và bạn tôi cấu kết đổi vé số – một trăm triệu đấy! Tôi gan to bằng trời à? Lỡ cô ấy lật lọng thì tôi chẳng trắng tay sao?”

 

“Rõ ràng anh ta đang diễn trò để lừa em tôi.”

 

Lời mẹ rất hợp tình hợp lý, cảnh sát tin ngay.

 

Cảnh sát nhắc nhở ba:

 

“Anh nói vợ cũ đổi vé số, phải có bằng chứng.”

 

“Không có, tức là vu khống, phỉ báng.”

 

“Vợ cũ có thể kiện anh ra tòa.”

 

Dì tôi gào lên bảo mình đã tận mắt thấy vé số, không thể sai.

 

Mẹ nhìn bà ta với ánh mắt thương hại:

“Chứng cứ đâu?”

 

Dì lập tức ngã quỵ, mắng mẹ tàn nhẫn, không còn tình thân, sẽ gặp báo ứng.

 

Tôi nhớ lại kiếp trước những gì dì đã làm, tốt bụng nhắc nhở:

“Khỏi gào nữa, dưa chuột thối của dì giờ là kẻ trắng tay rồi. Thay vì chửi, chi bằng lo cho đứa con trong bụng đi.”

 

“Lỡ nó sinh ra không có hậu môn thật, lần này không có tiền chữa đâu đấy.”

 

Dì trợn mắt, ngất xỉu.

 

Ra khỏi đồn công an, dì Sa Sa đang đợi mẹ con tôi ở cổng.

 

Phải, dì Sa Sa chính là người diễn vai người trúng số.

 

Dì là bạn thân nhất của mẹ tôi.

 

Kiếp trước, trước khi qua đời, mẹ gửi gắm tôi cho dì ấy.

 

Dì đã nuôi tôi đến năm 18 tuổi, cho tôi học đại học.

 

Con Dì mắc bệnh hiếm, thuốc điều trị giá c.ắ.t c.ổ – một mũi 700.000 tệ, năm đầu cần 6 mũi.

 

Lúc ấy chưa có bảo hiểm chi trả (giờ đã có rồi – cảm ơn đất nước!).

 

Dì làm lụng vất vả nhưng vẫn không đủ tiền cho một mũi.

 

Vừa chữa bệnh cho con, vừa nuôi tôi ăn học, cực khổ vô cùng.

 

Tôi nói muốn nghỉ học, Dì mắng tôi:

 

“Con nghỉ học thì sau này Dì biết nói gì với mẹ con dưới suối vàng?! Dì còn sống là con còn phải học!”

 

Nhưng con Dì không sống nổi qua 16 tuổi.

 

Hôm làm tang lễ xong, Dì ôm tôi khóc:

 

“Từ nay con là đứa con duy nhất của Dì .”

 

Tôi hứa sẽ báo hiếu Dì thay cả phần con Dì và mẹ tôi.

 

Nhưng, tai họa luôn giáng xuống người khổ.

 

Năm đầu đại học, Dì bị tai nạn giao thông mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-trung-so-muon-gia-ly-hon-voi-me-toi-cung-di-huong-thu-cuoc-song/6.html.]

 

Dì chưa kịp nhận sự hiếu thảo của tôi, tôi trở thành mồ côi thực sự.

 

Nếu Dì còn sống, chắc chắn kiếp trước tôi đã không bị ba bắt, lấy mất một quả thận.

 

Nên kiếp này, khi mẹ cần một người tin cậy để nhận thưởng, người tôi nghĩ đến đầu tiên là dì Sa Sa.

 

Con Dì mắc bệnh teo cơ tủy sống, thuốc đắt đỏ vô cùng.

 

Lần này, mẹ đề nghị dùng tiền trúng số để cứu con Dì , số còn lại chia đôi.

 

Nhưng Dì chỉ nhận đúng chi phí chữa bệnh, không cần thêm.

 

Cuối cùng, mẹ vẫn đưa thêm 5 triệu.

 

Tôi nói với Dì :

 

“Tất cả là những điều này là Dì xứng đáng có. Đừng từ chối nữa.”

 

Cảm ơn ba tôi và tấm vé số.

 

Kiếp này, con của dì Sa Sa được cứu, còn tôi và mẹ, cũng bắt đầu một cuộc đời mới.

 

—-----

 

Đúng vào ngày con gái dì Sa Sa tiêm mũi thuốc đặc trị đầu tiên, ba tôi được thả ra khỏi trại tạm giam.

 

Quả nhiên, việc đầu tiên ông ta làm là đến tìm mẹ tôi.

 

Nhưng lần này, ông ta không đến một mình, mà kéo theo ba tên đô con.

 

Mẹ con tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng diễn biến sau đó lại nằm ngoài dự đoán.

 

Ba tên lực lưỡng đó không hề nhắm vào mẹ tôi mà trực tiếp đá ba tôi một cú bay từ ngoài cửa vào giữa nhà.

 

Ba tôi mặt mũi bầm dập, nhìn qua đã biết vừa bị đánh nhừ tử.

 

Gã cầm đầu tự xưng là “anh Cường”, chưa kịp bước vào nhà đã quát:

 

“Nợ thì phải trả! Không trả thì đừng trách tôi c.h.ặ.t c.h.â.n thằng chồng chị! Cả gốc lẫn lãi giờ đã thành 800 nghìn! Không trả tiền thì nhà cửa chị cũng đừng hòng giữ!”

 

Giọng anh Cường vang như chuông, tôi hơi sợ, còn mẹ tôi thì bình thản rót cho anh ta một tách trà.

 

Anh ta xua tay từ chối, bảo khỏi bày vẽ.

 

Mẹ tôi mặc kệ ba tôi nằm sóng soài dưới đất, cười tươi nói:

 

“Vậy thì phiền anh, tháo luôn ba cái chân của cái đồ súc sinh kia giúp tôi nhé!”

 

Anh Cường tưởng mẹ đang khiêu khích, lập tức đỏ mắt:

 

“Giả vờ nghèo phải không? Thằng chồng chị nói là đã đưa hết 500 nghìn cho chị rồi đấy, đừng có giả vờ nữa!”

 

Mẹ tôi không giận, chỉ thở dài:

 

“Anh ơi, không phải tôi không trả tiền, mà là anh tìm nhầm người rồi. Thằng đàn ông súc sinh đó không phải chồng tôi, chúng tôi đã ly hôn rồi. Mà anh biết không, trước khi ly hôn, anh đoán xem hắn gian díu với ai? Tôi thật khổ… sống đến giờ này là kỳ tích rồi, nếu không vì con gái tôi, tôi đã nhảy lầu từ lâu!”

 

Giọng điệu của mẹ thê lương bi thương khiến cả ba người kia đều bị cuốn vào, tò mò chờ mẹ nói ra danh tính “tiểu tam”.

 

Mẹ tôi nắm bắt tiết tấu cực chuẩn, vừa khóc vừa kể:

 

“Thằng khốn đó, nó cặp bồ với chính em gái ruột của tôi!”

 

Vừa nói, mẹ vừa đưa ra giấy chứng nhận ly hôn và chiếc máy ảnh cũ bà từng nghịch:

 

“Anh nhìn xem, vì chuyện đó mà tôi đã ly hôn lâu rồi!”

 

Anh Cường xem kỹ video trong máy ảnh, rồi liếc qua giấy ly hôn. Xem xong, hắn bất ngờ đứng bật dậy, tung cú đá thẳng vào bụng ba tôi:

 

“Thằng khốn nạn, mày cặp với em vợ, ly dị rồi còn mặt dày đến đòi tiền? Mày đúng là chó!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận