BA TRÚNG SỐ, MUỐN GIẢ LY HÔN VỚI MẸ TÔI, CÙNG DÌ HƯỞNG THỤ CUỘC SỐNG
1
Kiếp trước, ba tôi trúng số một trăm triệu, lừa mẹ tôi ly hôn rồi cưới dì tôi, không để lại cho hai mẹ con tôi một xu nào, cuối cùng còn cắt thận của tôi.
Sau khi trọng sinh trở lại đúng ngày ông ta trúng số và bắt đầu lừa mẹ tôi ly hôn, việc đầu tiên tôi làm là đổi vé số.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn, ai không ly hôn là đồ cháu nội!
Sau khi bị ba giam giữ suốt ba năm, tôi đã chết.
Ba tôi là một tên cặn bã chính hiệu.
Năm đó, ông ta trúng số một trăm triệu, việc đầu tiên ông làm là lừa mẹ tôi ly hôn, rồi quay đầu cưới ngay dì tôi.
Khi tổ chức hôn lễ, bụng dì tôi đã to vượt mặt.
Lúc đó, mẹ tôi mới biết thì ra trước khi ly hôn, ba tôi và dì tôi đã lén lút qua lại từ lâu.
Mẹ tôi là người mạnh mẽ, bị chồng và em gái ruột phản bội, bà cảm thấy nhục nhã vô cùng, uất ức dồn nén, lại thêm ánh mắt soi mói từ hàng xóm, chưa đến bốn mươi tuổi đã mắc ung thư và qua đời.
Có lẽ là quả báo, đứa con trai mà ba tôi có với dì tôi chưa đầy mười tuổi đã bị suy thận.
Nực cười hơn là, ông ta lại tìm đến tôi, ngang nhiên yêu cầu tôi hiến thận cứu em trai cùng cha khác mẹ.
Tôi không đồng ý, ông ta liền bắt cóc tôi.
Ông ta ép tôi hiến thận, rồi để phòng tôi tố cáo, đã giam tôi vào tầng hầm biệt thự.
Lúc ấy, mẹ tôi đã qua đời vì bệnh ung thư, người thân duy nhất còn lại của tôi chính là ba ruột.
Việc tôi mất tích không gây ra một gợn sóng nào trong thế giới này.
Ba tôi nói với người ngoài rằng tôi đi du học nước ngoài, từ đó không ai truy hỏi gì về tôi nữa.
Không ai biết rằng, cha ruột của tôi đã nhốt tôi dưới tầng hầm ẩm thấp tối tăm, dùng xích sắt khóa cổ, mỗi ngày chỉ cho ăn chút đồ thừa cặn bã để cầm cự.
Khi mới bị nhốt, tôi từng gào lên hỏi:
“Con cũng là con gái của ba mà! Tại sao ba lại làm vậy với con?”
Ba tôi chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo ghê rợn:
“Tao là ba mày, mạng mày là của tao, huống gì là cái thận!”
“Lúc tao còn nói tử tế với mày, mày chịu đồng ý thì đã chẳng ra nông nỗi này. Giờ có bị thế này cũng là mày đáng đời!”
“Tao sẽ cho mày biết, ai mới là chủ!”
Trong mắt ông ta, tôi chỉ là tài sản riêng có thể tùy ý xử lý.
Và thực tế, đúng là như thế.
Sau khi tôi chết, linh hồn bay ra, nhìn thấy ông ta thông báo với bên ngoài là tôi c.h.ế.t vì bệnh đột ngột, sau đó thuận lợi hỏa táng xác tôi, chẳng bị pháp luật truy cứu gì cả.
Ông ta theo lời “thầy bói” chỉ, đổ hết tro cốt của tôi xuống cống rãnh, mong rằng linh hồn tôi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Tôi thấy ông ta và dì tôi mây mưa điên đảo trong phòng ngủ, ăn mừng tôi cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi, như vậy sẽ không ai biết bí mật họ từng giam tôi và mổ lấy thận.
Tôi ước gì có thể hóa thành ác quỷ, nhào tới cắn nát cổ họng của hai con thú m.á.u lạnh đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-trung-so-muon-gia-ly-hon-voi-me-toi-cung-di-huong-thu-cuoc-song/1.html.]
Nhưng tôi chẳng thể làm được gì.
Dù tôi có gào thét đến đâu, cũng không thể chạm vào họ dù chỉ một chút.
Ngược lại, linh hồn tôi ngày càng yếu đi.
Nhưng tôi không cam lòng!
Tại sao ba tôi và dì – những kẻ tội ác tày trời, lại có thể an nhàn hưởng phúc?
Còn tôi và mẹ – chưa từng làm điều gì sai trái – lại phải chịu nhục, bị hành hạ, rồi c.h.ế.t sớm?
Trên đời còn công lý nữa không?
Trong lúc linh hồn sắp tan biến, tôi nghe thấy một giọng nói hỏi:
“Muốn bắt đầu lại không?”
“Dĩ nhiên là muốn!” — tôi đáp không chút do dự.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày ba tôi trúng số và đang lên kế hoạch ly hôn với mẹ.
Tôi kiễng chân, lén nhìn qua cửa sổ phòng khách, nghe ba và dì đang ngọt nhạt khuyên mẹ tôi ly hôn.
Y hệt kiếp trước, ba tôi nói muốn thầu công trình nên phải vay ngân hàng, sợ không trả nổi sẽ liên lụy đến mẹ và tôi, nên “nghĩa khí” đề nghị ly hôn giả để tránh rủi ro.
Mẹ tôi cảm động đỏ mắt.
“Vợ chồng một thể, có hoạn nạn cùng gánh, em không sợ khổ…”
Ba tôi nắm tay mẹ, ánh mắt đầy thâm tình:
“Tú Quyên à, em đúng là người vợ tốt nhất đời anh. Anh biết em không sợ khổ, nhưng chúng ta còn có con, phải nghĩ cho con bé. Nếu anh làm ăn lỗ vốn, ít nhất cũng phải để con có đường lui.”
Nghe ông ta nhắc đến tôi, quả nhiên mẹ tôi bắt đầu d.a.o động.
Dì tôi đúng lúc chen vào tiếp lời:
“Chị à, anh rể đã nói đến vậy rồi, còn do dự gì nữa? Em thật sự ghen tị vì chị lấy được người đàn ông có trách nhiệm như anh rể. Không như em, lấy trúng đồ bỏ đi. Nếu em mà có được chồng như anh rể, em nằm mơ cũng cười!”
Nói rồi, còn không quên liếc mắt đưa tình với ba tôi.
Mặt dày thật sự! Lúc này mà cũng không quên ve vãn anh rể!
Mà ba tôi cũng chẳng giấu nổi ánh mắt lưu luyến. Nếu không vì mẹ tôi đang có mặt, hai người này chắc đã nhào vào nhau ngay tại chỗ.
Nhưng mẹ tôi lại chẳng hề nhận ra điều gì.
Cũng khó trách mẹ không nghi ngờ.
Dù sao, mẹ tôi cũng là người rất tốt với dì.
Mẹ tôi là chị cả, dì là con thứ hai, sau đó họ còn có một người em trai.
Ông bà ngoại trọng nam khinh nữ, dì tôi gần như là do một tay mẹ tôi nuôi lớn.
a
Mẹ chỉ học đến cấp hai thì buộc phải nghỉ học đi làm, nhưng bà vẫn nhất quyết bắt ông bà ngoại cho dì đi học, nếu không sẽ không gửi tiền về.