Thế nhưng dì tôi lại chẳng có chí, học hết nửa cấp ba đã đòi gả cho một tên lưu manh nhà có xưởng.
Mặc cho mẹ tôi hết lời khuyên nhủ, miệng khô lưỡi rát, dì vẫn không nghe.
Kết hôn chưa bao lâu, tên lưu manh đó lộ nguyên hình, bắt đầu bạo hành gia đình.
Cả nhà khuyên dì nhẫn nhịn, chỉ có mẹ tôi là dám gánh lấy áp lực, ủng hộ dì ly hôn.
Ly hôn xong, dì không có nơi nào để đi, lại là mẹ tôi cưu mang, cho dì về ở cùng nhà.
Mẹ tôi đối xử với dì tận tâm tận lực, ai mà ngờ được, dì lại quay lưng đ.â.m mẹ một nhát chí mạng.
Kiếp trước, mẹ từng khóc đến xé gan xé ruột, chất vấn dì:
“Chị đối xử với em tốt như vậy, em tự hỏi lòng mình đi, em ngủ với chồng của chị, em còn là người không?!”
Nhưng dì chỉ khinh khỉnh nhìn mẹ tôi:
“Chị à, chị nhìn lại mình đi, giống như mấy bà già đầu bù tóc rối, làm gì xứng với anh rể? Anh ấy sớm đã không còn yêu chị nữa rồi. Dù không ngủ với em thì cũng sẽ ngủ với người khác thôi. Thay vì để người khác hưởng lợi, sao chị không nhường lại cho em?”
“Em trẻ hơn chị, xinh hơn chị, anh rể thích em là lẽ đương nhiên. Đừng trách em độc ác, trách thì trách chị không giữ được đàn ông thôi.”
Những lời đó như từng mũi kim đ.â.m thẳng vào tim mẹ tôi.
Từ đó về sau, mẹ như bị rút hết sinh khí, từ một người luôn nhanh nhẹn tháo vát, trở thành kẻ trầm mặc, còng lưng gánh vác cuộc sống.
Có lẽ thứ đè bẹp mẹ tôi không phải là cuộc sống, mà chính là hai con súc sinh ba tôi và dì tôi.
Nghĩ lại những chuyện cũ, tôi chỉ muốn lao tới xé nát hai kẻ đó.
Nhưng tôi vẫn cố nén lại.
Vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Việc cấp bách bây giờ là tìm được tờ vé số trúng giải kia.
Dựa vào hiểu biết của tôi về ba, thứ quan trọng như vậy nhất định ông ta sẽ mang theo người.
Chỗ có khả năng cao nhất là cặp xách của ông ta.
Lúc này, chiếc cặp đó đang nằm trong chiếc xe van đỗ ở sân, còn chìa khóa thì vứt tùy tiện trên bàn trà trong phòng khách.
Nhân lúc ba và dì đang “diễn xuất nồng nhiệt”, tôi lén lấy chìa khóa, mở cửa xe.
Quả nhiên, trong lớp lót của cặp, tôi tìm được tờ vé số.
Tôi lập tức giấu kỹ nó bên người, rồi lấy đại 2 tệ trong ví ông ta, chạy ra cửa hàng tạp hóa đầu làng, mua một tờ vé số có cùng dãy số trúng giải, rồi lén đặt lại vào cặp.
Hai tờ vé chỉ khác nhau ngày phát hành và nơi bán, còn lại y hệt nhau. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai nhận ra.
Tôi cược rằng ba sẽ không soi lại kỹ tờ vé số ấy đâu.
Tất nhiên, kể cả ông ta phát hiện thì cũng không sao.
Dù sao vé thật đang ở chỗ tôi, chủ động quyền nằm trong tay tôi.
Lý do tôi phải để lại vé giả, là bởi vì tôi còn cần tấm vé số làm bình phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-trung-so-muon-gia-ly-hon-voi-me-toi-cung-di-huong-thu-cuoc-song/2.html.]
Kiếp trước, rõ ràng ba tôi đã trúng thưởng.
Vậy mà khi làm thủ tục ly hôn, ông ta vẫn dụ dỗ mẹ tôi giao hết nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm ở huyện cho ông, không để mẹ con tôi một xu.
Sau này, ông ta lại gặp thời, đúng lúc thị trường bất động sản bùng nổ, nhanh chóng trở thành phú hào trong thành phố.
Cũng vì thế, ông ta mới có điều kiện giam tôi lại, lấy thận tôi cho đứa con trai nhỏ của ông.
Kiếp này, tôi sẽ dùng lòng tham của ông ta để đưa ông xuống địa ngục.
Sau khi tôi xong việc và quay trở vào nhà, ba tôi cùng dì vẫn đang cố thuyết phục mẹ tôi ly hôn.
Tôi nhào đến, ôm chặt lấy chân ba:
“Ba ơi, ba có phải là người đàn ông không có đức hạnh, lén lút bên ngoài có người khác không?
“Ba đừng ly hôn với mẹ nhé, Tiểu Tiểu không muốn có một người ba là ‘dưa chuột thối’, sẽ bị người ta coi thường mất!”
Những lời vang dội của tôi khiến cả ba người trong phòng đều sững sờ.
Ba tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, xắn tay áo định đánh tôi:
“Con nít con nôi, ai dạy mày mấy lời xằng bậy đó? Đúng là cần phải bị dạy dỗ!”
Dì tôi thì làm ra vẻ kinh ngạc, lấy tay che miệng:
“Chị, chị dạy con kiểu gì vậy? Con gái mà nói mấy lời tục tĩu, thật mất dạy!”
Mẹ tôi cũng nhìn tôi sửng sốt.
Dù vậy, bà vẫn đứng chắn trước mặt tôi, không cho ba đánh:
“Tiểu Tiểu, mau xin lỗi ba đi, nói là con không cố ý.”
Tôi nấp sau lưng mẹ, hét lên:
“Con không sai!
“Trong lớp con có một bạn, ba nó cũng lăng nhăng bên ngoài, lừa mẹ bạn ấy ly hôn.
“Mấy bạn khác đều nói ba bạn ấy không có đức hạnh, là ‘dưa chuột thối’, ai cũng kỳ thị, không ai thèm chơi cùng.
“Vừa nãy con nghe ba nói cũng định ly hôn với mẹ, vậy ba chẳng phải cũng là ‘dưa chuột thối’ sao?
“Mẹ ơi, con không muốn làm con gái của ‘dưa chuột thối’ đâu!”
Tôi lại bật khóc nức nở, mặt ba tôi tím lại.
Chỉ có mẹ dịu dàng dỗ dành tôi:
“Con ngốc à, ba mẹ ly hôn chỉ là giả thôi.”
Tôi càng khóc to hơn:
“Bạn con cũng nói ba mẹ nó ly hôn là giả đấy!
“Rồi ba nó lừa hết tiền của mẹ nó, để hai mẹ con trắng tay ra đi!
“Bạn con bảo ba nó không chỉ là ‘dưa chuột thối’ mà còn là đồ tim thối, ruột thối, sau này sẽ c.h.ế.t không tử tế!