"Bà mẹ khổ sở nuôi con" Của Tôi

Chương 1

đống túi lớn túi bé, là thức ăn thừa của ở nhà mấy ngày . Còn những cuốn tiểu thuyết và đồ trang sức nhỏ mà định mang đến trường thì từ lúc nào lục tung .

"Mấy thứ đồ linh tinh của con đừng mang theo, vứt hết , cứ mang đồ ăn , sợ dọc đường con đói. Lát nữa đừng bắt taxi, chúng hãy xe buýt để tiết kiệm đôi chút."

Tim đập thình thịch, m.á.u dồn lên não. Những thứ bà lục vứt là thức ăn tinh thần của , mang chúng đến trường đại diện cho bước đầu tiên rời khỏi ngôi nhà .

Kìm nén suốt cả kỳ nghỉ hè, cuối cùng cũng chịu đựng nữa. ném tất cả những thứ bà nhét vali ngoài. Nước canh, đồ ăn thừa vương vãi khắp sàn, mùi ôi thiu chua loét lập tức tràn ngập khắp phòng.

"Con cần mà! Không cần cùng con, cũng cần mấy thứ cơm thừa canh cặn đó! Con lên đại học , còn là món đồ chơi của nữa!"

Mẹ trợn mắt đầy vẻ thể tin nổi, cứ như thể thấy con ch.ó ngoan ngoãn thường ngày đột nhiên cắn . Bà nghiến răng ken két, đang định nổi cơn thì bố tới cắt ngang.

"Chuyện gì thế ?"

Mẹ lập tức khoác lên vẻ mặt tủi : "Vãn Vãn nó lớn , cần chúng quan tâm nữa..."

bố chẳng thèm liếc , mà chỉ cau mày chỉ đống hỗn độn sàn.

"Dọn dẹp phòng khách , để thế còn thể thống gì nữa!"

tranh thủ lúc họ mất tập trung, vội vàng kéo vali chạy lao ngoài, mặc những tiếng gọi phía . Chỉ là trong khoảnh khắc ngoái đầu   , thấy ánh mắt trừng trừng theo khiến rùng .

Không chậm trễ một giây, lên tàu cao tốc, đến cổng trường đại học mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi đang vui vẻ chào hỏi bạn cùng phòng, sắp xếp chỗ ngủ và cùng họ đến buổi chào đón tân sinh viên, một bóng ngờ tới bất ngờ tới từ cửa .

! Đôi mắt bà đỏ hoe, dáng vẻ tiều tụy, nắm c.h.ặ.t t.a.y bắt đầu lóc thảm thiết mặt .

"Sao con thể như hả? Mẹ nhịn ăn nhịn mặc, mười mấy năm trời đến một bộ quần áo tử tế cũng nỡ mua, nuôi con ăn học, khó khăn lắm mới cho con thi đỗ trường đại học như thế ... Sao con thể một tiếng nào bỏ như chứ? Có con chê con mất mặt ? Chê là một bà nội trợ vô dụng, việc gì hồn ?"

Nói xong, bà khuỵu xuống đất gào .

Hiện trường chìm một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc. Hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía , biến thành một sức nặng vô hình đè lên vai .

Toàn lạnh buốt, miệng như khóa chặt, thể một câu trọn vẹn nào. Cảnh tượng ngày sinh nhật cứ hiện rõ mồn một mắt. Giận dữ, uất ức, hổ, nghẹt thở.

cứ nghĩ chỉ cần khỏi nhà, đến trường đại học là thể bắt đầu một cuộc sống mới. thể ngờ rằng lén bám theo đến tận trường đại học. cố kéo bà dậy, nhưng bà lên chân mềm nhũn ngã xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-me-kho-so-nuoi-con-cua-toi/chuong-1.html.]

"Con còn véo … Mẹ cho con 3000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng vẫn đủ ? Con đừng đối xử với như ..."

Các sinh viên xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán: "3000 tệ tiền sinh hoạt! Là đến trường đại học đến để hưởng thụ ?"

"Trời ơi, thoạt còn chẳng nổi một nghìn, mà cô đòi hỏi ghê gớm đến thế ?"

"Cái loại trẻ con to xác , chắc ở nhà gây chuyện loạn lắm đây."

cố giải thích vài câu nhưng những tiếng mắng chửi lấn át. Bà góc độ mà khác thấy, nở nụ đắc thắng với . bà vài bạn nhiệt tình đỡ dậy, mặt còn khoác lên vẻ cố nén bi thương, khó nhọc lôi mấy túi ni lông chua loét, bốc mùi từ chiếc túi vải cũ kỹ mà bình thường chẳng mấy khi bà dùng tới.

"Mẹ con thèm... đây đều là đồ ăn ở nhà đặc biệt giữ cho con, sợ con ở trường ăn uống quen..."

Là cơm thừa canh cặn! Bà nhặt tất cả những thứ đổ khi khỏi nhà nhét cho ! Dạ dày lập tức cảm thấy cồn cào, cổ họng trào lên cảm giác buồn nôn dữ dội.

Vài bạn gần đó theo phản xạ đưa tay bịt mũi, nhưng nhanh, sự ghê tởm sự đồng cảm che lấp.

"Nhìn xem, tấm lòng lúc nào cũng nghĩ đến con, bản nỡ ăn, đều để dành cho con hết..."

"Ôi, tiếc là con gái hiểu lòng , lúc nãy còn hất tay bà nữa chứ."

"Cái mùi ... đúng là thương tấm lòng cha , dù thì đó cũng là tấm lòng của mà."

Mẹ như thể ngửi thấy mùi hương ngột ngạt , bà cố chấp nhét túi ni lông lòng , giọng nghẹn ngào.

"Cầm lấy , Vãn Vãn... đừng để đói... Mẹ đây, sẽ con mất mặt nữa..."

Nói xong, bà thực sự bộ rời , nhưng cơ thể loạng choạng, trông vô cùng yếu ớt. Lập tức bạn học bên cạnh đỡ lấy bà , ánh mắt tràn đầy sự trách móc và khinh bỉ.

Bạn cùng phòng Tiểu Nhã do dự một chút, nhẹ nhàng chạm cánh tay , giọng hạ thấp hết mức: "Lâm Vãn... cứ cầm lấy , nhiều đang đó..."

Chân tê dại tiến lên nhận lấy mấy túi ni lông bốc mùi hôi thối . Mẹ đỡ

Buổi lễ chào đón kết thúc chóng vánh. như chạy trốn lao nhanh ngoài, vứt mấy cái túi ni lông hôi thối thùng rác.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận