ÂM THAI

Chương 5

Thì ra, Tưởng Tùng trước khi gặp chuyện đã mắc bệnh nan y.

 

Mấy năm nay, hắn đều dựa vào tà pháp của lão tăng Thái Lan để kéo dài sự sống.

 

Dược dẫn của hắn, chính là những cô nàng tuổi xuân phơi phới.

 

"Dù sao thì mấy con đàn bà đó, đứa nào mà chẳng hám tiền, chúng nó gặp chuyện thì chúng ta cũng bồi thường đầy đủ rồi, cũng coi như là hết tình hết nghĩa." Tưởng thái ôm con trai cười toe toét.

 

"Kinh tế thị trường thôi mà, cung cầu cân bằng."

 

Đêm đó, Tưởng Tùng định ra tay với Uông Phi.

 

Nhưng không ngờ vớ phải của khó nhằn, Uông Phi trước khi chếc đã dùng cà vạt siết chặt cổ Tưởng Tùng.

 

Cho nên, nguyên nhân chếc người của hắn là do ngạt thở cơ học.

 

Lão tăng Thái Lan đến muộn một bước đã mua chuộc cảnh sát nước ngoài, tạo dựng hiện trường giả là cả hai bên đều mất tích, rồi bí mật đưa Tưởng Tùng về nước.

 

Giường quan tài làm từ gỗ liễu trăm năm, chọn hàng loạt nữ giới cử hành âm hôn.

 

Tất cả những điều này, đều là để hoàn thành tâm nguyện truyền tông nối dõi của Tưởng lão thái.

 

19

 

Thì ra là thế.

 

Sau khi nghe tin t.h.i t.h.ể Uông Phi vẫn còn ở trong miếu Thái, tôi thở phào một hơi thật sâu.

 

Hay cho cái sự cung cầu cân bằng.

 

Tiền là một thứ tốt, có thể mua được cuộc sống hạnh phúc sung sướng, địa vị giai cấp hơn người.

 

Nhưng kẻ nào cho rằng tiền có thể thao túng được tất cả, tự cao tự đại quá mức, cũng thành ra ngu muội.

 

Tôi nghe thấy tiếng mình bật cười.

 

"Mấy người biết không? Đối phó với Âm Thai vừa mới sinh ra, còn có một cách giải quyết."

 

Trong bóng tối, giọng nói của tôi kiên định đến lạ.

 

"Đó chính là, mẫu tử liên tâm, ngọc đá cùng tan!"

 

Tôi dán mạnh lá trấn tà chú trong tay lên tim mình!

 

Cơn đau thắt ập đến, cùng lúc đó, Tưởng Tùng giống như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt mà co giật giãy giụa, gào thét đau đớn.

 

"Mẹ, cứu con, mẹ ơi! Mau ngăn con điên đó lại!"

 

Hắn phát điên nhào về phía tôi, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào tôi.

 

Tôi tận mắt chứng kiến da thịt nó bốc cháy, theo tiếng kêu thảm thiết vỡ vụn thành một đống bột đen dưới đất!

 

Tưởng thái, lão tăng Thái Lan và những người khác vì liên quan đến nhiều vụ án mất tích của phụ nữ, đã bị cảnh sát bắt giữ.

 

Rất nhanh, t.h.i t.h.ể của Uông Phi được tìm thấy trong miếu Thái.

 

Cô ta bị phanh thây thành nhiều mảnh giấu trong hũ.

 

Lão tăng Thái Lan sợ cô ta báo thù, đã dùng đến những pháp thuật trấn áp tàn khốc nhất.

 

Khi t.h.i t.h.ể được đưa về nước, tất cả cảnh sát đều đỏ hoe mắt, họ bỏ mũ cúi chào.

 

Bởi vì Uông Phi, không chỉ là vị hôn thê của Phương đội.

 

Mà còn là một cảnh sát nằm vùng.

 

20

 

Nửa năm trước, Khoa Điều Tra Đặc Biệt đã bắt đầu để mắt đến Tưởng Tùng.

 

Cái c.h.ế.t kỳ lạ của nhiều phụ nữ đều có mối liên hệ mật thiết với hắn, vì vậy, Uông Phi đã xung phong nhận nhiệm vụ nằm vùng.

 

"Loại cặn bã này, tôi đã theo dõi từ vụ án du thuyền rồi, không ai hiểu hắn hơn tôi đâu, Phương đội, tôi là người thích hợp nhất."

 

Cô ấy là một cảnh sát ưu tú, đã phá nhiều vụ án.

 

Đã từng nhận giải thưởng, cũng từng bị thương, cô ấy chưa bao giờ là một cô gái trẻ bốc đồng.

 

Vấn đề duy nhất của cô ấy, là quá bướng bỉnh.

 

Vụ án đã xác định, dù có đổ m/á/u, cô ấy cũng phải điều tra đến cùng.

 

Về tình, Phương đội không nỡ để bạn gái đi; nhưng về lý, anh không có một lý do nào để từ chối.

 

Cứ như vậy, anh đồng ý với nhiệm vụ lần này.

 

Ngày tang lễ, tôi cũng đến dự.

 

Mộ của Uông Phi cũng được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ, nơi đây phong cảnh hữu tình, cha cô cũng yên nghỉ ở đây.

 

Nối nghiệp cha, cô thừa kế nghề nghiệp và số hiệu cảnh sát của cha mình.

 

00233.

 

Mặc dù đã có dự cảm bạn gái gặp chuyện, nhưng chỉ cần kết quả chưa có, Phương đội vẫn ôm một tia hy vọng.

 

Anh luôn nói, có lẽ sẽ có kỳ tích.

 

"Nghề của chúng ta, là cần phải tin vào kỳ tích, nhưng kỳ tích không bao giờ từ trên trời rơi xuống."

 

Vì vậy, chúng ta cần phải tranh thủ từng giây, dốc hết sức lực.

 

Giờ đây, anh ta như người mất hồn, đợi đến khi tất cả đồng nghiệp đã về hết, vẫn còn tay ôm hoa tươi đứng ngơ ngác trước mộ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/am-thai/chuong-5.html.]

"Tôi cảm thấy cô ấy chỉ là đi làm nhiệm vụ thôi, đi một nơi rất xa, làm một nhiệm vụ rất bí mật, đến mức tôi cũng không thể biết được. Cô biết ngày hạ táng, tôi đã nghĩ gì không."

 

Phương đội độc thoại, anh nói mình không quá đau buồn.

 

"Tôi luôn nghĩ, nhẫn cầu hôn nên chọn loại nào, là nhẫn kim cương tấm, hay là một viên duy nhất, bao nhiêu carat thì hợp lý, đồ của con gái các người phức tạp quá, tôi không hiểu, dứt khoát gửi hết ảnh cho Tiểu Phi, đợi cô ấy chọn."

 

Hồn bay phách lạc trở về nhà, anh mở tin nhắn.

 

Những bức ảnh đã gửi đi, tất cả đều ở trạng thái chưa đọc.

 

Lướt ngược lên trên, hàng trăm hàng nghìn tin nhắn, toàn là anh tự nói một mình.

 

Hôm nay gặp phải vụ án gì, ngày mai phải đi báo cáo những gì.

 

Ngày kia, còn phải tham gia lễ truy điệu của cô ấy.

 

Cấp trên giao phó, anh cần phải viết một bài diễn văn.

 

Yêu cầu thời lượng tám phút, trong vòng một nghìn chữ.

 

"Đến lúc này, tôi mới có chút cảm giác, cô ấy dường như thật sự đã rời bỏ tôi rồi."

 

Màn mưa phùn, khiến đường nét trên khuôn mặt người đàn ông trở nên mơ hồ.

 

Tim tôi thắt lại.

 

Đáng lẽ nên giữ im lặng, nhưng khoảnh khắc đó, ngay trước khi tôi sắp biến mất.

 

Tôi tùy hứng rồi.

 

Tôi từ phía sau ôm chặt lấy anh, có lẽ anh rất sốc trước hành động của tôi, khi anh sắp vùng ra.

 

Một câu nói của tôi, khiến toàn thân anh cứng đờ.

 

"Phương Trầm, em không hối hận, em chính là ứng cử viên nằm vùng tốt nhất, quyết định của anh không sai. Đừng trách bản thân, vĩnh viễn đừng."

 

Đúng vậy, tôi chính là Uông Phi.

 

Tôi chỉ là luôn mượn thân xác của Phương Đường.

 

Bởi vì đêm đó, khi tôi bị lôi ra khỏi khách sạn.

 

Trước lúc lâm chung, xéo đối diện, có một cánh cửa khẽ hé ra một khe hở.

 

Phương Đường, mới là nhân chứng duy nhất của vụ án này.

 

21

 

Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, đối mặt với tất cả những điều này cô ấy đã sợ ngây người.

 

Cô ấy không dám báo cảnh sát, cô ấy quá rõ mình nhỏ bé yếu ớt thế nào trước mặt những kẻ có tiền.

 

Mà cô ấy ngay cả việc xuất ngoại một lần, cũng phải nỗ lực rất lâu rất lâu.

 

Cô ấy chọn im lặng, hợp tình hợp lý.

 

Nhưng khi chúng tôi nhìn nhau một thoáng.

 

Sự áy náy của cô ấy, trở thành cọng rơm cứu mạng của tôi.

 

Cô ấy chấp nhận chấp niệm của tôi, cho phép tôi tạm thời sử dụng cơ thể.

 

Ở một mức độ nào đó, cô ấy rất dũng cảm.

 

"Em phải tìm ra chân tướng, tìm ra mình đang ở đâu, đưa chúng ra trước pháp luật... Phương Trầm, từ khi em chọn theo đuổi nghề này, đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất rồi, anh cũng vậy mà, phải không?"

 

Tôi áp sát vào lưng anh, cảm nhận sự đau khổ của anh.

 

Được sống thật tốt, có thể đau khổ, có thể tuyệt vọng.

 

Cũng có thể lại dũng cảm nhen nhóm hy vọng.

 

"À phải rồi, mấy cái nhẫn đó, gu thẩm mỹ trai thẳng của anh chán òm."

 

"... Bắt buộc phải chọn, thì chọn cái thứ hai đi."

 

Phương Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

 

Dường như cho rằng như vậy, tôi sẽ không thể rời đi.

 

Nước mắt anh rơi trên mu bàn tay tôi, nghẹn ngào nói lảm nhảm: "Vậy thì cái thứ hai, nhưng cái thứ ba đắt nhất, đắt nhất không tốt sao, anh muốn cho em những thứ tốt nhất."

 

Đồ ngốc, tôi bật cười.

 

Linh hồn không thể kiểm soát mà dần dần rút ra.

 

Vào giây phút cuối cùng, tôi yếu ớt nhắm mắt lại.

 

"Cảnh hiệu 00233 Uông Phi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, xin được trở về đội ngũ."

 

22

 

"Tôi sao lại ở đây?"

 

Cô gái mơ mơ màng màng tỉnh lại.

 

Phương Đường thật sự đã tỉnh lại, nhưng cô ấy không nhớ rõ bất cứ điều gì đã xảy ra.

 

Chỉ cảm thấy đã có một giấc mơ, thật dài thật dài.

 

Trước mắt, viên cảnh sát anh tuấn đang quỳ một gối trước mặt cô, thần sắc an tĩnh, nhưng trên mặt toàn là nước mắt.

 

Cô ấy vừa ngạc nhiên, vừa có chút sợ hãi.

 

"Vị cảnh quan này, anh... không sao chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận