Hèn gì nàng chịu ăn ngỗng của , cũng nhận tiền của , nàng sợ mắc nợ .
Hắn luôn ngốc tử khác , nhất là khi kinh, nơi đầy rẫy kẻ xuất chúng, ngốc tử nhỏ chỉ càng khiến đồng môn coi thường.
Hắn cố tình xa cách, chèn ép, như thể thì sẽ còn là một tên nhà quê từ Tây Bắc.
Nhất là khi gặp Tô Hoàn Khanh, một cô nương rực rỡ như , càng thấy ngốc tử xứng với , hồ đồ đến mức đề nghị để nàng Tô Hoàn Khanh lưu đày.
giờ mới hiểu, chỉ tấm lòng chân thành như ngốc tử mới là thứ quý giá nhất.
Không , bây giờ cũng muộn.
Hạo Uyên minh oan, cho Tây Bắc, ngốc tử sẽ sớm trở về.
Đến lúc đó, sẽ cưới nàng, ngốc tử vẫn luôn lấy mà.
Ngày nào cũng cổng thành đợi nàng.
Nàng trở về , nhưng chuyện khác ?
13
Trên đường từ Tây Bắc về kinh, Hạo Uyên kể cho nhiều câu chuyện, từ chuyện chí quái cho tới giai thoại dân gian.
Ta như trúng bùa định , chìm đắm từng câu chuyện, cho tới khi Lục Cảnh chặn xe ngựa.
“Ngốc tử, theo về nhà.”
Nghe giọng , nụ của vụt tắt.
Lạ thật, Lục Cảnh ở đây?
Ta vén rèm , một thời gian gặp, hình như Lục Cảnh , chỗ nào cũng chẳng bằng Hạo Uyên.
Ta lắc đầu với :
“Không , Lục Cảnh.”
“Ngốc tử, nàng thích trồng rau nhất ? Ta nhổ hết hoa , chúng về nhà cùng trồng rau nhé?”
Lục Cảnh dè dặt cầu khẩn, bộ dạng lạ, từng thấy bao giờ.
…
“Đó nhà của .”
Lục Cảnh khựng , tiếp tục dụ dỗ:
“Chúng thành , thành thì đó chính là nhà nàng.”
“Được ? Ngốc tử.”
“Xuống , theo .”
Hạo Uyên ngăn , bước xuống xe .
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Lục công tử, nàng về với ngươi.”
Thân hình cao lớn của chặn tầm của Lục Cảnh, chỉ còn thấy giọng xen lẫn tức giận:
“Hạo Đề đốc, nàng là đồng dưỡng tức của , công khai cướp thê của thần, ngài sợ cung tố cáo ?”
Hạo Uyên như chuyện nực , đến mức khiến khác lạnh sống lưng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-tu-fyze/8.html.]
“Các ngươi thành ? Có văn thư của quan phủ ?”
“Nếu , ngươi mấy cái mạng để dám nàng là thê của ngươi?”
“Ngài!”
Lục Cảnh cố nén giận, vòng qua Hạo Uyên, :
“Ngốc tử, Hạo Uyên là Cửu Môn Đề Đốc, tâm ngoan thủ lạt, g.i.ế.t ghê tay, bao nhiêu mạng c.h.ế.t tay , nàng thật sự với ?”
Thấy , Hạo Uyên lập tức căng thẳng, đáy mắt phủ đầy băng giá.
Ta mỉm với , băng tuyết lập tức tan biến.
Rồi sang Lục Cảnh:
“ Hạo Uyên mà như thế. Chàng dịu dàng, , còn kiên nhẫn mãi.”
“Chàng là .”
“Hừ! Ngốc mới để lừa!”
“Ngốc là ngươi! Ta tên, là A Tú.”
Cuối cùng cũng Hạo Uyên nuôi cho cá tính.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Cảnh, lên xe ngựa, Hạo Uyên khẽ , cũng theo lên xe.
14
Sau khi đến kinh thành, Hạo Uyên càng bận rộn hơn, cả ngày sớm về khuya chẳng thấy bóng dáng.
May là nhà Hạo Uyên rộng, chỗ để trồng trọt cũng nhiều.
Chàng còn phái đến, cho tự xới đất.
Giang Trác mặt mày u ám như mất hết hy vọng, vung cuốc :
“Tiểu tổ tông, định trồng bao nhiêu rau đây?”
“Ta , nhưng Hạo Uyên bảo trồng nhiều một chút, rằng các đại quan ở kinh thành đều thích ăn.”
Hạo Uyên còn tính toán cho một khoản, rằng khi rau ở mảnh đất bán hết thì thể mua một căn nhà ở kinh thành.
Không ngờ rau trồng đáng giá đến thế.
Giang Trác suýt nữa thì đảo ngược cả mắt, nếu thật sự bán thì cũng chỉ là do các đại thần áp lực từ uy thế của chủ tử mà mua thôi.
“Đừng lười đấy, sẽ mách với Hạo Uyên.”
Hề hề, cho ngươi dám bắt nạt đường lưu đày, giờ thì rơi tay .
niềm vui kịp kéo dài bao lâu thì báo tin Hạo Uyên tống ngục, tội danh là mưu phản.
Ta sang Giang Trác, cũng hoảng hốt, nhưng vẫn gắng tỏ trấn tĩnh để an ủi :
“A Tú cô nương, chờ một chút, dò tin.”
kịp khỏi cửa thì Hạo phủ bao vây.
Chúng gặp Hạo Uyên trong ngục.
Chàng đất, áo dài màu đen chỉnh tề buông xuống, lông mày nhíu nhưng hề tỏ nôn nóng.