A TÚ

1

1

 

Lục phu nhân đồng ý chuyện thế, chỉ khổ bảo ngốc.

 

Ta ngốc. 

 

Năm loạn lạc, phụ chê là gánh nặng, đuổi xuống khỏi xe ngựa. 

 

Nếu Lục gia vốn nhân hậu thì chẳng còn mạng sống, Lục phu nhân đưa về, là để đồng dưỡng tức xung hỉ cho Lục thiếu gia.

 

Lục Cảnh giường, bệnh tật yếu ớt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liếc mấy cái, lạnh:

 

“Đồng dưỡng tức cái gì? Ta tiền cưới .”

 

“Muốn gả ?”

 

“Thì tự mà để dành tiền!”

 

Ta đó lo lắng bất an, từ lâu công tử Lục gia mắc bệnh, tìm danh y khắp nơi cũng khá lên, gia sản cũng vét sạch.

 

Lục phu nhân vỗ vai , ngừng thở dài. 

 

Ta sợ đuổi nữa, vội vàng cam đoan thể tự nuôi sống bản

 

Lục Cảnh xong, khẽ hừ một tiếng nhắm mắt giả ngủ.

 

Ta khoác.

 

Chẻ củi, giặt giũ, nấu ăn, những việc quen tay, ngay cả mẫu cũng khen việc giỏi.

 

Nói , quét dọn cả Lục gia từ xuống , còn khai hoang một mảnh đất trống, chờ kiếm hạt giống thì gieo trồng rau nhỏ. 

 

Lục phu nhân cũng khen

 

Lục Cảnh thì chẳng vui, khi thì chê quá to, khi thì chê động tác của ồn ào khó chịu.

 

Mẫu nếu khác vui thì đưa viên kẹo dỗ là .

 

Vậy nên chẳng giận phụ   nữa, vì mẫu sớm đưa kẹo cho .

 

Ta đưa viên kẹo mạch nha cho Lục Cảnh:

 

“Ăn… ăn cái … thì trừng nữa nhé!”

 

Không ngờ Lục Cảnh giật , còn hất văng viên kẹo trong tay :

 

“Thứ bẩn thỉu gì thế! Mau cất !”

 

Không bẩn chút nào.

 

Mẫu kẹo mạch nha là cho tiểu ăn, thể qua loa. 

 

Mỗi viên kẹo đều do bà gói kỹ càng. 

 

Làm mà bẩn

 

Hơn nữa, chỉ lấy ngắm khi nhớ mẫu , bao giờ bóc ăn.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

giờ viên kẹo duy nhất cũng mất , nhớ mẫu thì ?

 

Ta dám , mím môi thật chặt, cố nén , nhưng nước mắt vẫn “tách tách” rơi xuống đất.

 

Lục Cảnh hoảng hốt:

 

“Này? Ngươi… ngươi đừng .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-tu-fyze/1.html.]

“Không… …” 

 

mở miệng, nước mắt càng kìm .

 

“Chỉ là một viên kẹo thôi mà, đền cho ngươi.”

 

Đó chỉ là một viên kẹo, mà còn là thứ duy nhất mà mẫu   cho , còn chẳng nỡ ăn. 

 

Nghĩ đến thấy tủi , tiếng nấc nghẹn chẳng dừng .

 

Lục Cảnh bực bội gãi đầu, giọng gắt lên:

 

“Còn nữa thì đuổi ngoài đấy!”

 

Ta sợ quá, cắn chặt môi, phát tiếng nào. 

 

Lục Cảnh thở dài, giọng cũng mềm :

 

“Thôi đừng nữa, mua cho ngươi một trăm viên ?”

 

Phụ đuổi xuống xe, mới một viên kẹo. 

 

Vậy mà Lục Cảnh chịu mua cho đến một trăm viên. 

 

Ta đếm ngón tay mấy cũng hết.

 

Lục Cảnh chọc , gõ nhẹ đầu , giọng cũng mang theo ý :

 

“Ngốc nghếch!”

 

2

 

Lục phu nhân giúp tìm hạt giống, còn Lục Cảnh cũng giữ lời, thật sự mua cho kẹo mạch nha, đầy một hũ.

 

“Hết tiền , đủ một trăm viên, ngươi cứ ăn , mua tiếp.”

 

Thế là đủ lắm .

 

Ta ôm hũ kẹo, hệt như mèo con trộm cá, ngay cả tiểu cũng từng nhiều kẹo thế .

 

Ta bóc một viên, cẩn thận bỏ miệng, ngọt lịm!

 

Bảo tiểu lúc nào cũng giấu để ăn, đến cũng chẳng nỡ chia cho ai.

 

Có kẹo , càng việc hăng hái hơn. 

 

Không chỉ bận rộn ngoài vườn, mà bếp núc cũng tới lượt giúp.

 

Chuyện gì thú vị trong ngày đều kể cho Lục Cảnh, chăm chú, thỉnh thoảng mới buông một câu:

 

là ngốc.” 

 

lúc thấy nhiều quá, nhét kẹo miệng để bịt .

 

Ngày qua ngày, sắc mặt Lục Cảnh dần hồng hào hơn.

 

Đến hôm rau nảy mầm, hiếm khi ngoài, ngậm một cọng cỏ đuôi chó lải nhải:

 

“Chỗ trồng cải bẹ nhỏ, xào với mỡ heo, tỏi băm, thơm khỏi !”

 

“Còn là rau muống, hợp nhất với dầu ớt đấy.”

 

“Ngốc, rau ngươi trồng ăn chắc?”

 

Lục Cảnh quất cọng cỏ đầu , ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận