A TÚ

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tất nhiên là ăn , mẫu còn bảo rau trồng là ngọt nhất.” 

 

Ta chống nạnh cãi.

 

“Mẫu ngươi dỗ ngươi thôi.”

 

“Không !”

 

Ta hậm hực, nhất định bắt Lục Cảnh ăn thử rau trồng, nên càng siêng tưới nước, ngay cả rệp lá cũng lật tìm mà bắt sạch.

 

Ngày thu hoạch, tự tay xào một đĩa cải bẹ nhỏ, Lục Cảnh ăn liền hai bát cơm, suýt thì l.i.ế.m sạch cả đĩa, đắc ý để cho hết.

 

Hắn ợ một cái, bộ thản nhiên:

 

“Cũng thường thôi. Chủ yếu là Lục gia phong thủy .”

 

Lục Cảnh đang mạnh miệng thôi, rõ ràng là thích rau của .

 

Đêm hôm đó, Lục phu nhân tìm đến, ôm chặt lòng, nghẹn:

 

“Con bé ngốc, cảm ơn con.”

 

Ta Lục phu nhân đang thương con trai .

 

Năm xưa tiểu sốt cao đến hôn mê, cứu trở về, mẫu cũng từng ôm vị y nương mà như .

 

3

 

Rau ngoài ruộng càng ngày càng nhiều, bày một sạp ở chợ, ít đến ủng hộ mua hàng. 

 

Lục Cảnh lúc đầu cũng ghé xem, khi thể dần khỏe lên thì Lục lão gia đưa doanh trại quân đội.

 

Việc buôn bán của càng lúc càng , ai cũng khen trồng rau giỏi, thậm chí còn mấy phụ nhân học theo.

 

Đồng xu dành dụm ngày một nhiều, nhớ Thúy Thúy tỷ tỷ nhà bên gả chồng tốn ba lượng bạc, Lục Cảnh thì vốn kiêu kỳ như thế, chắc cũng năm lượng. 

 

Ta cân túi tiền, vẫn còn thiếu nhiều.

 

Thế là khai khẩn thêm một mảnh đất hoang ở núi, bận đến mức chân chạm đất.

 

Khi thời gian thở , mới nhận năm tháng gặp Lục Cảnh. 

 

Lục phu nhân bảo hôm nay nghỉ, đếm xu trong tay, chỉ còn thiếu năm đồng nữa, bán nốt chỗ rau còn chắc là đủ.

 

Không ngờ gặp kẻ vô lý, rau ngon như thế mà nàng soi mói kén chọn, chỉ chịu trả bốn đồng. 

 

Rõ ràng chỉ thiếu đúng một đồng là thể chuyện thành với Lục Cảnh, thế mà thế .

 

Ta tức quá, liền động tay động chân, đám đông lập tức náo loạn.

 

Khi kéo , tay vẫn nắm chặt đồng xu , còn bước lên cãi lý, nhưng quát dừng , quát chính là Lục Cảnh mà lâu gặp.

 

“Đứng ! Ngươi thành cái dáng vẻ thô tục hám tiền như !”

 

“Đánh giữa đường, còn thể thống gì!”

 

“Trả tiền đây!”

 

Ta siết chặt đồng xu, khớp ngón tay trắng bệch, chịu nhúc nhích.

 

Lục Cảnh từng ngón từng ngón bẻ tay , giật lấy đồng xu.

 

Trên đường về nhà, bặm môi, một lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-tu-fyze/2.html.]

Ngày hôm , Lục lão gia thăng chức, cả nhà dọn kinh thành, và đồng xu còn thiếu , mãi mãi cũng tích đủ nữa.

 

4

 

Trong kinh thành đất để trồng rau, cũng chẳng thấy bóng dáng Lục Cảnh .

 

Ta thường một trong sân, ngẩng đầu đàn chim bay qua.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Lục phu nhân đề nghị và Lục Cảnh thành , ai ngờ chọc giận .

 

“Con cưới cái gì mà đồng dưỡng tức!”

 

“Ở kinh thành, con từng ai cái thứ đó!”

 

“Nói thì đồng học chê c.h.ế.t mất!”

 

“Ai cưới thì cưới, con thì !”

 

“Các ép con cũng vô ích!”

 

Lục gia chỉ Lục Cảnh là con trai, Lục phu nhân tất nhiên nỡ ép cưới , chuyện liền bỏ qua.

 

Thực , Lục Cảnh chịu cưới phận đồng dưỡng tức, mà vì si mê khác, ngay cả phòng cũng treo đầy tranh nàng .

 

Ta từng lén xem, quả thật nàng là một mỹ nhân, trắng mịn như trứng bóc vỏ, còn hơn cành liễu lay trong gió.

 

Không ngờ Lục Cảnh phát hiện.

 

Hắn nổi giận, bởi nàng hôn ước, sợ linh tinh tổn hại danh tiếng nàng, nên bắt mỗi ngày ở Lục gia đều trả tiền thuê, kể cả ăn uống cũng trả xu.

 

Hắn nghĩ rằng bận rộn trồng rau kiếm tiền thì sẽ rảnh để ý chuyện của

 

vườn trong Lục phủ trồng hoa quý đắt hơn cả mạng , chẳng đất cho trồng rau, tiền dành dụm cũng nhanh chóng cạn kiệt.

 

Khi đói quá, liền ăn một viên kẹo mạch nha Lục Cảnh cho. 

 

Ăn kẹo xong, giận nữa.

 

Lần đói giận, ăn một viên, mà ban đầu lọ kẹo cũng chỉ bảy mươi hai viên.

 

Kẹo ăn hết, bụng đói réo liên hồi, nhưng Lục Cảnh phòng như phòng trộm. 

 

Trần đại nương giữ bếp hễ thấy đến là lập tức khóa cửa, ngay cả ngửi mùi cho đỡ thèm cũng cho.

 

Bất đắc dĩ, chỉ thể xin khất nợ. 

 

Không ngờ mỗi ngày chỉ ăn nửa cái bánh bột ngô mà vẫn nợ nhiều như , lo đến mất ngủ cả đêm, tóc rụng từng nắm.

 

Cho nên, khi Lục Cảnh bảo thế Tô tiểu thư, còn vui hơn .

 

Bởi nếu cứ nợ mãi thế , chỉ còn cách bán chính để trả.

 

5

 

Ngày xuất phát hôm đó, trong bếp hiếm khi ai trông coi, chỉ lén ăn nửa cái bánh ngô mà còn vụng trộm nhét thêm nửa cái trong ngực.

 

Đang giấu kỹ thì Lục Cảnh đến.

 

Hắn kéo xuống bàn, dám phản kháng chút nào, sợ nửa cái bánh ngô rơi ngoài.

 

Lục Cảnh đẩy con ngỗng mặt về phía :

 

“Ăn .”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận